tết …

Lang thang Sài Gòn ngày cuối năm, đi ngang những hàng hoa nháo nhác bán vội, thấy cái vẻ gấp rút đó mình tự dưng nhớ ra mới cách đây vài tháng thôi, Sài Gòn cũng đã trải qua những thời khắc gấp rút, chạy ngược xuôi, để chuẩn bị cho những cuộc giới nghiêm, hết lần này đến lần khác.

Có khác chăng lần này là Tết thực sự, chứ không phải chạy đua để mua thêm một vài thứ thực phẩm, đồ dùng nhằm tồn tại qua ngày.

Tết là mùa xuân, là mai vàng, là đoàn viên. Đáng ra nó phải vui. Nhưng Tết vui một phần bởi sự gấp gáp, chạy đua, lo bấn loạn lên vào những ngày cuối năm, để dọn nhà cửa, đi chợ trữ đồ ăn, mua hoa chưng Tết, cúng kiến, vân vân. Nhưng giờ đây, khi có lại cái cảm giác gấp rút, chạy đua, đếm ngược đó, mình bị nhắc lại cái nỗi sợ của chuỗi ngày mà không thể diễn tả bằng vài lời nói. Một thời đáng quên. Nhưng vẫn cần phải nhớ. Vì vậy mà mình nói đáng ra nó phải vui.

Những câu chuyện về hàng xóm, người thân bỏ mạng, biến mất khỏi cuộc đời, khỏi danh sách trần thế, đã không còn được kể nhiều như trước. Nhưng đôi khi ai đó kể câu chuyện của họ, mình lại thấy sởn gai ốc. Đúng cảm giác nhà văn Trần Vũ sau ngày Sài Gòn thất thủ, rồi anh thừa sống thiếu chết trên tàu vượt biên năm nào, vào trại tị nạn, và tự hỏi “Tại sao mới ngày hôm qua mình còn sống hạnh phúc, no đủ, đầy hoài bão, mà hôm nay, lại như thế này?” Kiếp người có thể thay đổi nhanh như thế, chỉ trong vài năm. Nhưng ở đây, mọi việc có thể thay đổi lật mặt chỉ trong vài ba tuần. Từ những con người trước mắt chúng ta mới hôm qua đó, giờ đây họ trở thành nắm tro nằm lung tung đâu đó trong một hũ cốt đóng vội, có thể còn sai cả nhãn mác, tên họ.

Nhiều người nói có trải qua lúc như vậy mới thấy cuộc sống đáng quý hơn. Rồi ta sẽ biết yêu đời, yêu người, rồi đây người sẽ biết thương người.

Nhiều người vẫn nỗ lực chạy đua với thời gian, bận bịu chuẩn bị cho một cái Tết, cũng như khi họ chạy đua để mua thêm một hai thùng mì, bao gạo mấy tháng trước.

Nhiều người vẫn nôn nao họp mặt, gặp nhau, trao đổi những câu chuyện, kết lại một năm cũ.

Bầu trời thành phố thì vẫn thế, vừa sáng đẹp vừa gắt nắng, vừa đầy hy vọng nhưng không thiếu bất an.

Âm thầm bên dưới tất cả, cuộc sống, số phận, Thượng đế, và vòng tử sinh – luân hồi mà không ai có thể hiểu được vẫn vận hành trơn tru, róc rách chảy qua các khe ngách của vô lượng kiếp, của một thực tại song song thứ bảy, thứ chín nào đó. Dòng sông đó, hay gọi là dải ngân hà cũng được, thì không cần chảy gấp gáp bao giờ.

29 Tết

Published by LKV

Reader. Slacker.

Leave a comment