phong thành [iii] – quy trình

Người trẻ và người già nằm chung phòng bệnh. Người già nằm đó, đôi mắt mở thao láo nhìn người trẻ. Người trẻ hỏi:

_ Già ơi, hôm nay vẫn không ai đến thăm à?

Người già vẫn nhìn người trẻ. Mắt mở to.

_ Già ơi, tôi đã thấy con trai của già. Hôm đó, ông ta lấp ló ở hành lang và gửi y tá một giỏ quà.

Người trẻ nói tiếp:

_ Có thể tôi sai, nhưng ông ta có đôi mắt hiền từ. Ông ta không phải người xấu.

Người già vẫn nhìn chằm chặp. Người trẻ ngồi dậy, tựa vào tường.

_ Thời đại bây giờ là vậy thôi. Già à, tôi cũng có cha mẹ già. Ai rồi cũng sẽ rơi vào những lúc thế này.

Người trẻ đưa tay vào túi áo định tìm bao thuốc. Nhưng anh ta nhớ ra đây là bệnh viện, và mình không có bao thuốc nào trong người.

Người già chăm chú nhìn cử động của anh và sự bối rối thoáng qua.

_ Già à, tôi đã từng có một gia đình đàng hoàng. Để tôi kể Già nghe nha.

Người trẻ vừa nói vừa tìm gì đó để mân mê trên tay. Nhưng không có gì cả, vì đây là phòng bệnh.

_ Vợ tôi trẻ đẹp và biết vun vén. Chúng tôi có hai đứa con. Còn cha mẹ già thì ít khi cãi nhau và đều khỏe mạnh. Nhưng nhiều năm trước, có một biến cố xảy ra. Gia đình tôi chia ly. Đứa lớn sống với mẹ, còn đứa nhỏ sống với tôi. Cha mẹ tôi cũng lục đục và sống riêng sau biến cố của tôi. Như cái thời đất nước chia đôi vậy đó.

Người già vẫn không nói gì. Người trẻ vừa kể vừa nhìn đôi mắt mở thao láo của người già.

_ Sau đó tôi đã có người khác. Người vợ mới không trẻ, nhưng có nhiều tiền. Do đó, cô ta thích điều khiển tôi.

Người trẻ bắt đầu thấy hơi ngượng khi đôi mắt người già nhìn mình hoài không chớp.

_ Già à, kể ra thì thật xấu hổ. Nhưng ngay cả việc nằm viện, tôi cũng không tự quyết định được.

Người trẻ không nhìn người già nữa, có lẽ để lảng tránh đôi mắt. Anh ta nhìn ra hành lang bên ngoài qua lớp kính trên cửa phòng.

_ Vừa hôm qua thôi, bác sĩ cho biết tôi bị một khối u.

Một người đi ngang bên ngoài. Người trẻ không kịp thấy đó là đàn ông hay đàn bà.

_ Nhưng Già ơi, có quái đản không chứ! Chính tôi còn không biết khối u ở bộ phận nào.

Người già nhìn người trẻ, có vẻ thông cảm.

_ Sau này tôi mới biết, bác sĩ đã nói chuyện với vợ mới của tôi. Cô ta được họ cho biết khối u nằm ở đâu.

Người trẻ tiếp tục nhìn ra bên ngoài hành lang trong khi nói.

_ Và ngay hôm qua thôi, người ta báo là hôm nay sẽ phẫu thuật cho tôi. Vẫn chưa ai nói với tôi sẽ tiến hành lúc mấy giờ.

Người già vẫn nhìn người trẻ trong khi tiếng bước chân dồn dập bên ngoài. Người trẻ vẫn nói tiếp về người vợ mới và chuyện phẫu thuật. Lúc đó, nhóm y tá mở cửa vào phòng.

_ Thưa anh, chúng tôi sẽ phẫu thuật cho anh ngay bây giờ.

Một người có vẻ thâm niên nhất trong nhóm y tá lên tiếng. Người trẻ thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu.

Người già vẫn nhìn chằm chằm vào người trẻ. Nhưng khi nhóm y tá đi vào, một ai đó đụng mạnh giường người già. Người già khẽ nhăn mặt và liếc mắt về hướng kẻ đó. Nhưng một giây sau, người già lại tiếp tục nhìn người trẻ, giờ đây đang được những y tá đặt nằm ngửa ra và gắn dây nhợ.

_ Phẫu thuật ngay trong phòng này à, các cô?

Người trẻ hỏi nhưng không ai trả lời. Sau một lúc loay hoay, cô y tá thâm niên nhất nói:

_ Anh nằm yên. Theo quy trình, chúng tôi sẽ cắt bỏ khối u cho anh.

_ Nhưng còn cha mẹ tôi, họ đã được thông báo chưa?

Người già nhìn và ra vẻ ngạc nhiên khi những y tá bắt đầu cột cổ tay người trẻ vào thành giường. Cô y tá thâm niên nói:

_ Vợ anh đã báo cho họ.

_ Nhưng tôi muốn nói chuyện với họ, rồi con tôi nữa.

_ Vợ anh đã nói chuyện với tất cả, anh cứ an tâm.

_ Còn đứa con sống với vợ cũ tôi thì sao?

_ Vợ anh đã sắp xếp hết.

Người trẻ đưa mắt nhìn về phía người già, lúc đó vẫn đang nhìn những y tá bận bịu trên cơ thể người trẻ. Có gì đó khác lạ trong mắt người già.

_ Tôi có thể biết phẫu thuật ở bộ phận nào không?

_ Tôi không thể nói thêm.

_ Nhưng cô là y tá mà?

_ Tôi nói vợ anh đã sắp xếp hết cũng là tiết lộ quá nhiều rồi.

Người trẻ ngừng hỏi một giây và liếc sang người già, như cầu cứu. Nhiều người vẫn qua lại bên ngoài cánh cửa có ô kiếng.

_ Vợ tôi đã đến gặp bác sĩ khi nào, cô biết không?

Người trẻ trong lúc chờ cô y tá trả lời, vẫn nhìn người già chăm chăm như chờ phép màu nào đó. Còn người già thì nhìn ra cửa. Khi đó một cặp đôi vừa chào nhau bên ngoài. Họ dừng lại trò chuyện.

_ Vợ anh muốn tốt cho anh thôi.

Sau khi cô y tá lên tiếng, người trẻ rời mắt khỏi người già, còn người già không nhìn cặp đôi nữa. Cả người trẻ và người già đều nhìn cô y tá, trong khi tay cô ta chích một mũi gì đó cho người trẻ.

_ Cô y tá à, thật trùng hợp. Cha và mẹ tôi cũng từng nói như vậy.

_ Nói gì cơ?

_ Nói vợ tôi muốn tốt cho tôi.

Hai y tá có vẻ như phụ việc đang dùng bông ướt chà trên bụng người trẻ. Người già nhìn cảnh đó, trong mắt như có gì đó ướt át.

_ Cô y tá, thật ra đó là cha mẹ tôi nói về cô vợ đầu. Cô ta cũng hay thích quyết định nhiều việc cho tôi.

_ Anh cứ nói trong khi tụi tôi làm.

_ Vậy thì tốt rồi. À, có lần cô vợ tôi đã dùng tiền để giành mua cho đứa con lớn một chiếc xe đạp. Nhưng cô ta không hỏi tôi. Kết quả là đứa con không thích chiếc xe và bỏ xó nó mấy năm. Thật phí phạm.

Người già nhìn người trẻ, ánh mắt tỏ ra đang lắng nghe rất kỹ. Những cô y tá vẫn thao tác rất nhanh trên mặt bụng người trẻ.

_ Nhưng vấn đề là, cô ta mua chiếc xe để cha tôi không phải đón con tôi từ trường về mỗi buổi chiều nữa. Cô ta thực sự nghĩ đến cha tôi. Nhưng cha tôi lại hiểu lầm và nghĩ rằng vợ tôi không tin tưởng tay lái của ông. Nhưng nếu cha hỏi tôi, tôi sẽ nói cho ông hiểu ý tốt của vợ tôi. Đó là nếu vợ tôi nói với tôi trước về việc mua xe đạp.

Hai người đang trò chuyện bên ngoài cười phá lên gì đó.

_ Đó, Già và cô y tá thấy không? Chẳng ai trong nhà nghĩ đến việc nói chuyện với tôi trước cả. Ngay cả mẹ tôi cũng thế.

Người già vẫn nhìn người trẻ. Cô ý tá thâm niên đang hết sức tập trung đưa từng nhát kéo. Người trẻ vẫn tiếp tục nói.

_ Mẹ tôi vốn là người vô tư. Có lần bà bị người ta dụ rút hết tiền tiết kiệm đầu tư bất động sản. Sau đó, cha tôi giận mẹ tôi vì không hỏi ý kiến ông. Còn vợ tôi thì giận tôi vì nghĩ mẹ không hỏi ý kiến tôi.

Đôi mắt người già căng thẳng dõi theo từng thao tác phức tạp của cô y tá.

_ Nhưng tôi không giận mẹ vì không nói chuyện với cả nhà trước khi rút tiền. Vợ tôi cũng không dằn vặt quá lâu chuyện đó. Những chuyện lặt vặt như vậy thực ra cũng không phải là nguyên nhân khiến gia đình tôi đổ vỡ.

Cô y tá thâm niên cử động dứt khoát. Có gì đó được lôi ra từ người trẻ.

_ Ồ, hơi thốn nhỉ! Nhưng hãy nghe tôi kể tiếp. Về sau, khi quen vợ mới, tôi mới hiểu ra lý do chính gia đình đổ vỡ là gì. Chính vợ mới đã nhắc tôi nhớ cha mẹ và vợ cũ thiếu tôn trọng tôi như thế nào. Càng ngày tôi càng hiểu ra không ai muốn hỏi ý kiến tôi về bất cứ chuyện gì trong cuộc sống họ.

Người già giật thót khi thấy có chất lỏng gì đó phun ra dưới bàn tay cô y tá.

_ Già và cô y tá hiểu không, vì vậy tôi càng không có lý do gì để tranh luận với vợ mới cả.

Chất lỏng đã hết phun. Những cô y tá có vẻ đang khâu gì đó lại. Người già vẫn nhìn người trẻ nhưng đã bắt đầu lơ đãng hơn.

_ Cho nên khi tôi hỏi vợ tôi đã đến nói chuyện với bác sĩ khi nào, tôi không có ý định làm trái ý cô ta. Dù sao, vợ tôi vẫn muốn tốt cho tôi.

_ Thưa anh, có lẽ anh nên hiểu ra điều đó sớm hơn.

Cô y tá thâm niên lên tiếng. Có vẻ mọi việc đã xong. Người già vừa nhìn vừa tỏ vẻ như trút bỏ được gánh nặng. Những cô phụ tá làm những thao tác dọn dẹp.

_ Cám ơn các cô. Tiếp theo tôi sẽ làm gì?

_ Tất cả đều sẽ tuân thủ quy trình.

_ Nhưng vẫn chưa ai nói với tôi về quy trình ở đây.

_ Không sao, anh cứ tập trung nghỉ ngơi.

Nhưng đúng lúc đó, cả người trẻ và người già đều nhìn vào một thứ. Nó vừa được cô phụ tá đặt lên một cái khay và bỏ vào một hộp lạnh bằng kính trong suốt.

Người già nhìn chòng chọc vào vật đó, mắt trừng lên. Người trẻ nói gần như hét lên:

_ Đây là khối u vừa cắt à?

_ Đúng vậy, chúng tôi đã cắt bỏ nó theo đúng quy trình.

_ Vợ tôi cũng được biết chuyện này chứ?

_ Tất nhiên rồi.

_ Cả bác sĩ nữa?

_ Cả bác sĩ nữa.

Vật đó nằm trên khay, trong hộp lạnh trong suốt. Nó vẫn còn nóng hổi và co bóp. Những gân máu trên bề mặt phồng lên xẹp xuống. Người trẻ nhìn vào đó, đôi mắt như bị hớp hồn.

Ánh mắt người già cũng thế, đầy kinh hoàng, dõi theo từng cơn co bóp như nhịp đập đồng hồ của vật đó. Bên ngoài bắt đầu ồn ào hơn như có nhiều người đi tới. Người già nhìn ra cửa, hai kẻ trò chuyện ban nãy đã đi mất từ lúc nào.

_ Đến lúc anh rời khỏi đây. Vợ anh đang chờ bên ngoài.

Cô y tá thâm niên nói, trong khi hai người đàn ông đẩy cửa bước vào. Họ bắt đầu đẩy giường bệnh của người trẻ ra khỏi phòng.

_ Tại sao các cô có thể cắt một bộ phận trong người tôi ra như thế?

Người trẻ nói như hét lên. Nhưng thật ra giọng anh ta càng ngày càng nhỏ. Cô y tá phải cúi xuống để nghe.

_ Cô có chắc đó là một khối u không?

_ Tất nhiên đó là khối u. Chúng tôi đều có những khối u như thế.

_ Vậy tại sao các cô chỉ cắt của một mình tôi?

_ Tất cả chúng tôi đều được cắt từ lâu.

Người trẻ cố gắng hết sức gào lên lần cuối những gì thân thuộc nhất mà anh ta từng có.

_ Tôi muốn được nói chuyện với cha mẹ và các con. Vợ cũ của tôi. Cả vợ mới nữa.

Nhưng giọng anh nhỏ và yếu như của một người hấp hối. Người già phải nhướng mắt lên khi cố gắng lắng nghe những tiếng cuối ngắt quãng của anh ta. Nhưng những gì người già nghe được là giọng cô y tá thâm niên, khi giường bệnh của người trẻ khuất hẳn ngoài hành lang.

_ Mọi việc đã được quyết định theo quy trình. Anh an tâm.

Người già vẫn nhìn thao láo và chòng chọc vào khoảng trống mà người trẻ để lại. Ánh mắt người già như muốn nói lên ngàn lời nói. Cũng như người trẻ, người già đã mất nhiều thứ trong cuộc sống. Khác với người trẻ, người già chỉ có thể nói bằng đôi mắt. Nhưng người già chợt nhớ ra một thứ mà mình vẫn còn sở hữu và chưa bị cuộc sống cướp đi. Vật đó vẫn nóng hổi, vẫn co bóp ở bên trong lồng ngực người già.

Ngoài cửa phòng, giường bệnh người trẻ đã được đẩy đi được một lúc. Cô y tá thâm niên nán lại, đứng cạnh một người đàn ông không biết có mặt từ khi nào. Trên tay ông ta cầm một giỏ quà. Cả hai cùng nhìn vào phòng qua ô kính trên cửa. Cô y tá quay qua khẽ gật đầu với người đàn ông.

Vẫn còn một vật cần được cắt bỏ theo đúng quy trình.

LKV

16-07-21

Published by LKV

Reader. Slacker.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: