tạp bút [viii]

Jay Street, No. 115, Brooklyn, Abbott, 1936, NYPL

Bên trái

I want you back in my life..

Bên phải

I want you back by my side.. that’s where you belong on on onnng..

J lẩm nhẩm hát theo tiếng nhạc. Bên trái. Giờ lại bên phải.

Những ngày tháng ngồi trong bóng tối như đang ở ngay trước mắt anh. Ánh đèn màu. Những gương mặt.

Bên phải. Đèn chiếu qua bên trái.

Từng có lúc anh đã rất thích bài hát này. Đó là lúc anh vừa tỉnh dậy, trưa hôm sau vào một ngày Chủ Nhật. Lúc đó, J muốn nói gì đó. Nhưng cổ anh như bị đóng băng. Ở một nơi mà ai cũng từng quen nhau.

Bên phải

Lại bên trái

Đầu anh lắc bên trái, rồi bên phải, theo điệu nhạc.

Nếu J nhắm mắt lại vào lúc này, chắc chắn anh sẽ thấy lại bóng tối của chai rượu hôm đó. J đang mãi nhớ đó là loại rượu gì. Trong bóng tối, bên phải, rồi bên trái, hai mặt của vấn đề đang nhảy múa trong mắt anh. Rất nặng nề và chóng mặt. Dừng lại thôi! Tiếc là trong bóng tối anh đã mất hết quyền lực. Anh đang ngồi như nằm ngửa trên ghế sofa, trong căn phòng khách của ngôi nhà mà ai ở đó cũng từng quen nhau.

Bên trái mặt anh, là bên phải mặt một cô gái. Bên trái, rồi bên phải.

Ngày mai là ngày Chủ Nhật. Nhưng có ý nghĩa gì đâu, vì với J tất cả đều là những ngày của thần bóng đêm. Không ngày nào là ngày của vua ánh sáng. Không có tháng nào là hoàng đế của tuổi trẻ. Mặc dù, tháng Bảy là tên một hoàng đế (Julius Caesar), còn tháng Tám là tên một đại đế (Phạm Công Thiện).

Bên phải một bản nhạc

Là mặt trái một bài thơ

Tay J múa theo từng câu thơ như nhà thơ đang múa may bên cổng phụ một nhà thương điên. Khi bản nhạc vang lên, người điên ngưng làm thơ. Âm nhạc là cứu cánh của một đời thơ, còn J thì xem âm nhạc là cứu tinh của anh. Do đó, anh đang nhịp chân sang phải.

Rồi sang trái.

Ai đó tắt nhạc. J gào lên. Ai đó cãi vã. Người ta nhận ra đó là J cãi với tay chủ quán. Dù sao, Nietszche vừa dẫn Hitler vào quán và đang tìm chỗ ngồi. Chủ quán xin lỗi J và trở về chỗ của hắn sau bàn tính tiền. Anh ta không muốn quán mất khách.

J trở về chỗ ngồi. Không có nhạc, anh không gào nữa mà bật khóc. Năm nào đó, trong căn phòng đó, một kẻ khác cũng bật khóc trước anh như thế. Không, đó không phải là một cô gái. Nếu kể ra, người ta sẽ cười nhạo J. Vì đó là một tay to con, mặc áo thun bó sát ngắn tay. Hắn ta nói khi tạm ngừng khóc: Ở đây buồn quá!

J khóc và hai bên anh, bên phải, lẫn bên trái, không có ai chú ý. Những gương mặt người cũng đã lướt qua J như vậy. Đó là một thời gian đơn giản làm sao. Không ai thấy J và J cũng không thấy bóng đêm. Vì trong anh là bóng đêm. Người ta chỉ có thể thấy những gì ở trước mắt và bên ngoài. Nhưng giờ đây, J đang chìm lại vào khoảng không có màu tối. Anh đang chìm sâu vào ghế bành. Không phải ghế sofa. Anh mặc kệ. Rồi anh ngừng khóc khi mặt trời lên trong một vùng thung lũng nào đó. Đó là một thời gian khác. Lúc đó, J có K.

Tiếng nhạc trong lòng anh càng lúc càng nhỏ đi. Trong quán, người ta đã bật một bài hát khác, một thể loại nhạc khác. Bên phải anh, bóng tối tan dần. Bên trái anh, bờ vai nguội dần hơi người. J bình tĩnh trở lại. Và anh nhớ về K. Một người khách vãng lai nếu có quan sát J từ xa, vẫn không thể biết được J đã từng là ai trong căn nhà đó.

[còn tiếp, khi… ]

LKV

Published by LKV

Reader. Slacker.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: