Sáng nay, một điều lạ lùng xảy ra. Tôi phần nào bị chấn động và quên mất địa điểm hẹn. Tôi đã đến nhầm một quán café khác, cùng chuỗi, nhưng là một chi nhánh khác. Tân có lẽ đã chờ tôi rất lâu.
Tất nhiên, nếu Tân chịu sử dụng điện thoại thông minh, hay chí ít là điện thoại “cục gạch”, như bất cứ người bình thường nào khác, chúng tôi đã có thể gặp nhau tại quán café mà đúng ra tôi đã đến. Vì tôi sẽ gọi cho Tân và nói về quán café mà tôi đang ngồi, mặc dù là cùng chuỗi, nhưng khác chi nhánh. Tân sẽ ngạc nhiên và im lặng, rồi quên cúp máy. Thật khó để biết phản ứng của Tân. Dù sao anh ta cũng chưa hề sử dụng điện thoại để tôi có thể gọi vào một tình huống tương tự. Nhưng nghĩ lại, đây không phải lần đầu tính cách lập dị của Tân đưa chúng tôi vào tình huống như thế.
Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi nghĩ, tôi sẽ không hẹn với Tân ở quán café đó. Cũng có thể, tôi sẽ hẹn với một người khác. Vân chẳng hạn. Thực ra, nếu có thể quay ngược thời gian, có lẽ tôi sẽ phải cân nhắc rất nhiều thứ khác. Trong đó có mối quan hệ với Tân.
Từ khi biết Tân, tôi luôn phải suy nghĩ. Những sự việc bình thường, tưởng như không có ý nghĩa gì rõ rệt, bất chợt trở nên ám ảnh. Vì thế, chúng dần trở nên đáng ghét. Vì tôi ghét cái cảm giác ám ảnh với những thứ mà bản thân chúng không xứng đáng khiến người ta ám ảnh. Tôi ghét chúng và dần trở nên ghét Tân. Nhưng đồng thời tôi thấy một chút ám ảnh với con người này. Bạn thấy đó, Tân luôn là kẻ khiến tôi mâu thuẫn. Anh ta là một biên tập viên.
Tân muốn tôi hoàn tất một cuốn sách.
Nhưng hãy để tôi quay lại với sáng hôm nay. Điều khiến tôi cảm thấy chấn động và kỳ lạ, đó là một cái hố nhỏ trên đường. Ở đoạn đường một chiều mà bạn vừa qua một ngã tư đông đúc, và chuẩn bị gặp Dinh ở bên tay phải đấy. Với một đoạn đường trống trải như thế, xe của bạn lúc đó sẽ gần đạt vận tốc năm mươi cây số trên một giờ. Và tất nhiên phía bên phải bạn luôn có một nhóm xe khác, đang bám sát. Phía bên trái và phía sau, luôn có một chiếc taxi bảy chỗ hoặc bán tải nào đó, đang rồ lên và trờ tới với tốc độ bàn thờ. Đúng cái lúc ấy, bạn vừa phải xem chừng cả bên phải lẫn bên trái, từ phía sau, thì bất chợt trước mặt hiện ra: một cái hố!
Thật ra, nói một cái hố thì cũng hơi quá lời. Nhưng ít nhất đó là một chỗ lõm, ngay chính giữa con đường bằng phẳng. Từ xa bạn không thấy nó. Chỉ khi đến gần, đập vào mắt bạn là một nắp kim loại, nhô lên chính giữa chỗ lõm. Với vận tốc năm mươi cây số một giờ, một chiếc xe cà tàng, phụt nhún đã khô nhớt, thắng ăn mòn, và những rủi ro từ cả bên trái lẫn bên phải, từ phía sau, thì xe bạn sẽ né sang phải hay sang trái để tránh cái hố với nắp kim loại nhô lên?
Trong một tích tắc đó bạn phải lựa chọn. Và đó là bi kịch mà một người không hề thích ám ảnh vì bất cứ điều gì tầm thường như thế phải đối mặt, và phải trải qua.
Nhưng cũng chính vì không thích bị ám ảnh, bạn không hề muốn nhớ đến nó. Và do đó, khi gặp nó lần sau, cái hố tiếp tục làm bạn phải bất ngờ, và phải lựa chọn, rồi trải qua bi kịch, lần nữa, lần nữa.
Sáng hôm nay, cái hố, hay chỗ lõm đó, đã được ai đó lấp mất bằng một miếng trét bằng nhựa. Miếng nhựa đường này đậm màu. Nó hoàn toàn tương phản với màu sắc chung quanh. Nó nhìn từ xa như một miệng giếng, hoặc một cánh cửa hầm đang mở. Như vậy, cái hố giữa đường đã trở thành một lối vào, đậm màu, tối tăm, đưa ta xuống thế giới khác. Đó cũng chính là điều khiến tôi thấy lạ lùng và chấn động sáng hôm nay. Cái hố không còn nữa!
Chính sự mất đi của cái hố làm tôi thấy căm ghét Tân hơn.
Vân nghe tôi nói như thế vào ngày hôm sau. Em gật gù, tỏ vẻ thấu hiểu. Tôi nói tiếp về Tân:
_ Tân hay cho anh đọc những thứ như thế. Luôn có ai đó chìm đắm trong hồi tưởng về một quá khứ nào đó. Một sự vật quen thuộc mất đi. Quen thuộc đến nỗi không ai chú ý là sự vật đó tồn tại. Rồi đùng một phát, nó mất đi. Thay vào đó là một khoảng trống, hoặc một thứ mới hơn. Lúc đó người ta mới nhớ để suy nghĩ về nó. Cũng như cái hố của anh, nó đã thay đổi. Và tự dưng anh thấy nó ám ảnh. Anh bực bội. Mặc dù anh biết vài ngày sau anh sẽ quen với sự biến mất của nó. Nhưng em hiểu không? Việc quái gở này là do Tân. Tất cả bắt đầu từ hắn.
_ Nếu cái hố ám ảnh anh đến thế, tại sao anh không viết xuống? Cho nó vào cuốn sách ngay.
_ Tân sẽ không đồng ý đâu. Hắn sẽ cười vào mặt anh.
_ Tại sao?
_ Vì chi tiết này chưa đủ mạnh để đưa vào cuốn sách. Cái hố chỉ có vẻ bí ẩn và mâu thuẫn vì đầu óc anh làm cho nó như thế. Nhưng một biên tập viên như Tân, hẳn sẽ không thấy gì đặc biệt cả. Anh biết rõ hắn mà.
_ Nếu vậy thì tạm quên đi. Mình đi chơi đi?
Nói là làm, chúng tôi là thế. Chính xác hơn, Vân là thế.
Tôi và Vân đến một quán café. Tất nhiên đó là một quán café ở thành phố khác. Khí trời cao nguyên mát mẻ, không khí trong lành, ít ra đó là chúng tôi tự huyễn hoặc mình.
-*-
Vân ngồi cạnh tôi, nhìn về phía khoảng trống mờ ảo bên dưới. Đó là một quán café sườn đồi. Ngay cả Tân cũng sẽ đồng ý đó là một nơi lãng mạn. Nếu Tân ngồi đó, hắn sẽ đọc một bài thơ. Rồi khi tôi còn đang lục tìm trí nhớ để cố gắng đọc lên tên tác giả nhanh nhất có thể, thì Tân nói ra trước tôi. Rồi tôi nói gì đó biện hộ cho khả năng nhớ tên rất tệ của mình. Nhưng thật ra tôi vẫn luôn dùng sự biện hộ đó để che giấu đi việc tôi chẳng hiểu gì về bài thơ. Nếu Vân là Tân, Vân cũng sẽ nghĩ thế, nhưng Vân dám nói ra. Còn Tân thì đúng lúc đó sẽ đợi khi tôi bắt đầu muốn biện hộ và che giấu, rồi hắn sẽ đột ngột nói ra một câu làm bạn chưng hửng: Bài thơ dở nhất mà tôi từng đọc trước phong cảnh mờ ảo lãng mạn này!
Bạn nghĩ có lẽ tôi đã chịu đựng hết nổi Tân. Có thể điều đó đúng. Nhưng cho đến mãi gần đây, tôi mới hiểu ra khả năng chịu đựng Tân của tôi cao hơn tôi nghĩ nhiều.
Tôi đã đến với Tân, hoặc Tân thình lình xuất hiện trong cuộc đời tôi như thế nào, tôi hoàn toàn không chắc chắn lắm. Dù sao, chúng tôi đều đến với nhau vì một mục đích chung: hoàn thành cuốn sách của tôi. Vì Tân là một biên tập viên, đó là nhiệm vụ tối thượng của anh ta. Tôi chỉ biết như vậy. Không ai rõ tại sao chúng tôi cần phải viết cho xong cuốn sách. Ngay cả Vân. Cho dù Vân luôn đứng ngoài. Mà người ngoài đôi khi lại là người hiểu rõ mọi chuyện, dưới góc nhìn khách quan nhất.
Cũng chính Vân là người nhắc lại cho tôi nhớ về cuốn sách. Chiều hôm đó, tại quán café sườn đồi, Vân nhìn ra khung cảnh rộng lớn và mờ ảo bên dưới và nói với tôi:
_ Nếu anh có thể viết để người đọc thấy thung lũng bên dưới là một cuốn sách, thì cuốn sách của anh sẽ thành công. Vì thung lũng mờ ảo, do đó rất bí ẩn. Bí ẩn khiến người ta sẽ đọc và đọc.
_ Nhưng chúng ta vẫn chưa trả lời được câu hỏi: tại sao anh cần viết ra cuốn sách đó?
_ Để trả lời câu hỏi, em sẽ phải hỏi anh một câu hỏi khác?
_ Được thôi.
_ Có bao giờ anh nghĩ cuốn sách là để lấp đầy một khoảng trống? Một khoảng trống sinh ra khi một thứ khác bị mất đi. Cũng như cái hố của anh hôm qua.
_ Chà, Tân sẽ…
_ Để em nói hết. Anh chưa hề để tâm đến sự hiện diện của thứ bị mất đi đó, cho đến khi nó dừng hiện hữu. Cũng như cái hố, anh tránh nó, rồi anh quên nó đi. Anh chỉ tương tác với cái thứ ấy bằng phản xạ, mà chẳng hề phải suy nghĩ về nó. Vì thế anh chẳng thể nhớ được gì. Nhưng vì nó đã chiếm một chỗ cố định, nên khi biến mất, khoảng trống để lại trở nên quá trống trải và dằn vặt đến nỗi anh có xu hướng phải lấp đầy nó ngay. Chính vì thế anh mới có thôi thúc phải viết cuốn sách cho bằng được.
_ Chà, Tân sẽ nghĩ gì về giải thích này nhỉ? Cuốn sách để lấp đầy chỗ trống của cái gì đó… Chà.
Lúc đó tôi nhớ khi Tân đang ngồi trong cái ghế bành quen thuộc. Tân đang thao thao bất tuyệt. Chung quanh anh là khung cảnh tối tăm, nội thất ẩm mốc, đôi khi căn phòng có chút sương khói nữa. Tân đang nói về những điều minh triết. Thính giả là những người đáng kính trong ngành nghề của họ.
Không nhiều người biết đến cuộc nói chuyện mà Tân tổ chức mỗi tháng ba lần này. Để được tham dự, thính giả phải trả lời được câu hỏi: Anh/chị là ai, và có thể làm được gì, nếu là một con kiến (đó là mùa nóng, nếu là mùa mưa có thể thay bằng con muỗi)? Tất nhiên, Tân sẽ đích thân đọc từng câu trả lời và chọn ra mười người trên tổng số ba mươi ứng viên nộp đơn.
Vân chưa bao giờ tham dự buổi nói chuyện kiểu này. Nhưng tôi đã gặp Tân ở đó. Và đó là lần đầu tôi gặp Tân. Chính hôm đó, Tân nói với tôi về việc cần phải viết cuốn sách.
Diễn giả không phải là nghề chính của Tân, anh ta nói. Đó là việc mà Tân làm vì cảm thấy phải làm gì đó cho cộng đồng. Có một tiếng nói trong giấc mơ khi Tân đang ngủ ở một tu viện Tây Tạng khiến Tân biết mình phải nói, và phải làm gì đó cho đời.
Ngay cả biên tập viên cũng không phải nghề của Tân. Đương nhiên Tân không thể sống được bằng nghề này. Tôi chưa bao giờ hỏi Tân nghề nghiệp chính của Tân là gì.
Dù sao, Tân đã nói với tôi về nhiệm vụ mà tôi phải làm như thế. Tôi phải viết cuốn sách. Mặc dù tôi là người đến với Tân khi tham gia buổi nói chuyện, nhưng Tân đã vươn tay ra đến với tôi, và dúi vào tay tôi cây viết và tập giấy trắng. Vì thế, cho đến tận hôm nay, tôi vẫn chưa rõ tôi đã đến với Tân, hay Tân đã đến với tôi. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết cuốn sách sẽ phải được hoàn tất. Không ai giải thích gì thêm. Vì cuốn sách cũng như những điều minh triết mà Tân nói khi diễn thuyết, đều không có nguyên do, cũng không có ý nghĩa gì. Tất cả đều là hư vô, do đó không cần ai phải giải thích.
Tôi vẫn tin mọi chuyện đều không cần giải thích như thế. Do đó, khi nghe Vân nói về cuốn sách với góc nhìn cái hố, tôi như bị chấn động, như khi tôi bị chấn động vì cái hố bị lấp mất. Nhưng đúng lúc đó, nếu tôi có thời gian suy nghĩ cặn kẽ về mọi thứ, tôi sẽ thấy từ đầu đến cuối tôi luôn tự lừa dối chính mình.
Tôi tự lừa mình rằng đã hiểu những điều minh triết mà Tân nói. Vì thế, khi tôi bỗng dưng thấy mình phải suy nghĩ và nhận định lại về mọi thứ mà tôi biết, khiến ngay cả những thứ nhỏ nhất cũng trở nên ám ảnh (như tôi đã nói ở trên), thì tôi mới hiểu tôi đã chẳng hiểu gì và tôi luôn tự thuyết phục mình rằng tôi hiểu những gì Tân nói. Điều này càng làm tôi thấy Tân lớn lao và vĩ đại hơn tôi nghĩ. Có lẽ Vân sẽ không thể thông cảm cho tôi khi tôi nói rõ về khám phá mới này.
Nhưng thực tế là, tôi càng nói về Tân, Vân càng thấy chán.
Cuối cùng, chúng tôi đứng lên. Trời đã tối, và Vân muốn tôi đến một nơi khác.
-*-
Trời tối mịt. Nhưng trời đêm cao nguyên như một công chúa băng tuyết, vừa lạnh lẽo nhưng cũng vừa bí ẩn đầy ngọt ngào.
Bên cạnh tôi Vân đang ngồi, lưng chảy ra trên ghế. Chung quanh Vân và tôi, đám đông càng lúc càng đông hơn. Ca sĩ đang hát gì đó trên sân khấu lộ thiên. Phía sau cô ta là bầu trời cao nguyên không trăng sao.
Lúc đó tiếng ồn của nhạc và con người vẫn không lấp đầy được sự trống rỗng bên trong tôi. Cứ như cái hố trong lòng tôi chưa được ai để mắt để mà trét lên một lớp nhựa đường.
Tôi nghĩ Tân sẽ không tha thứ cho tôi, nếu anh biết tôi đang suy nghĩ gì. Tôi nhận ra tất cả đều là sự mông mị. Tất cả đều là ảo tưởng.
Đêm càng về khuya, người càng đông.
Đêm nhạc ngoài trời phục vụ đồ uống có cồn. Vân uống đến ly thứ năm. Tôi cũng uống, nhưng không nhớ rõ là loại rượu gì.
_ Quên Tân và cuốn sách đi. Mình nhảy đi!
Vân nói và kéo tôi đứng lên. Chúng tôi nhảy nhót như điên. Tôi ái ngại. Không hiểu sao tôi cứ sợ như là Tân đang quan sát tôi từ bên dưới. Cứ như là hắn gắn định vị trong người tôi từ khi nào, và vừa tìm cách lẻn lên cao nguyên vào buổi chiều để tìm tôi. Giờ đây, lẩn trong đám đông và những người trẻ, Tân đang nhìn tôi từ xa, từ một góc tối và ướt át.
Khoảng trống trong tôi như có răng và đang gặm ngược ra bên ngoài.
Vân va vào vai một người nào đó. Nhìn lên, tôi nhận ra có nhiều người khác cũng đang nhảy điên cuồng như chúng tôi, chung quanh chúng tôi. Ca sĩ vẫn chưa ngừng hát.
Đến lượt tôi va mạnh vào một người khác. Đó là một thanh niên trẻ. Nhưng đúng lúc ấy tôi có cảm giác anh ta chính là Tân. Tân đã đứng dậy và tiến gần đến tôi từ lúc nào. Anh ta đang nhảy như tôi. Còn Vân thì vẫn tiếp tục kéo tay tôi nhảy bất cần, như muốn ném tôi vào đám đông. Có lẽ em nghĩ đám đông là một chỗ lõm, một cái hố. Ném tôi vào đó, chỉ có như vậy mới khiến tôi nhận ra mình đang ở đâu, và chung quanh là gì.
Tôi biết tất cả những hỗn loạn và quay cuồng chung quanh lúc đó có ý nghĩa gì. Đúng lúc đó, tự dưng tôi thấy mọi việc sáng tỏ. Cứ như Tân đang ngồi cạnh bên và diễn thuyết. Rõ ràng Tân đang khai sáng cho tôi. Hoặc chính Tân là Vân, người đang cầm tay tôi lôi vào vòng xoáy trước mặt.
Đó là cuốn sách mà tôi sẽ viết xuống?
Có lẽ Vân nghĩ đưa tôi đến đây sẽ khiến tôi phải đối mặt với khoảng trống đó, cái hố đó, một lần và duy nhất.
Tôi cần viết cuốn sách hay phải tìm ra một cách khác để lấp vào khoảng trống, tất cả sẽ được quyết định ở đây, vào đêm nay.
Tiếng nhạc chát chúa. Hơi nóng hầm hập từ đám đông. Tất cả khiến đêm lạnh cao nguyên như đang đè lên tôi một áp lực khủng khiếp. Cái áp lực mà Tân đã ươm vào tôi, khiến tôi mãi mãi chịu sự lạnh lẽo từ bên trong, và khiến tôi bị gặm nhấm mỗi ngày.
Cái gì đến cũng sẽ đến. Vân bị tông mạnh từ phía sau. Đó là một gương mặt nữ, làn da trắng nhá nhem bóng tối và mồ hôi.
Tuy tông trúng Vân, cô gái lại bị té ngã.
_Điên à?
Đó là giọng hằn học của một thanh niên cạnh bên. Có vẻ hắn là bạn trai của cô gái vừa tông vào Vân. Hắn mở miệng la lối thêm gì đó.
Đương nhiên là Vân không nghe thấy gì. Tiếng nhạc vẫn rất ồn.
Lạ lùng thay, đó chính là thanh niên mà tôi nghi ngờ là Tân. Tôi muốn nhìn kỹ mặt hắn. Nhưng đám đông hỗn loạn và ánh đèn chớp quét qua lại khiến mắt tôi không tập trung được.
Nếu hắn là Tân, tôi sẽ hét trả vào mặt hắn ngay. Nhưng tôi phải xác định chắc chắn liệu đó có phải là Tân hay không.
Nhìn gương mặt của kẻ đang lớn tiếng, chừng như muốn ăn tươi nuốt sống Vân đó, bỗng dưng tôi thấy Tân đang đứng diễn thuyết.
Đó là dịp duy nhất Tân nói trong tư thế đứng. Số là buổi nói chuyện hôm đó không thể diễn ra vì căn phòng ẩm thấp và đầy sương khói vừa bị dột nặng sau cơn mưa. Tân nảy sinh ý tưởng nói chuyện ở ngoài trời. Và thế là giữa trời đêm, trên sân thượng căn nhà phố mà Tân thuê, chúng tôi quây chung quanh để nghe Tân nói.
Nhưng buổi nói chuyện minh triết nhanh chóng trở thành buổi hài độc thoại. Tân nói và diễn xuất thần như một kẻ sắp đánh chết ai đó. Tân vừa nói vừa quơ chân tay như vượn người tiền sử. Giống như gã thanh niên đêm nay.
Tân vừa hài hước, vừa bạo lực, vừa mỉa mai. Những câu đùa gây cười càng ngày càng ngắn và cô đọng hơn. Thính giả cười ngặt nghẽo. Còn Tân thì khóc, khi buổi diễn kết thúc.
Chính lúc đó, tôi đã khóc cùng với Tân. Đã nhiều năm tôi không khóc. Nhưng Tân làm tôi không cưỡng nổi. Có gì đó trong động tác và sự mỉa mai của tràng hài độc thoại khiến tôi cảm thấy rạn vỡ.
Có lẽ tâm hồn tôi bắt đầu nứt gãy từ khi đó. Giây phút làm tiền đề cho sự đổ vỡ hoàn toàn trong tôi về sau, rồi dẫn đến sự trống rỗng khủng khiếp ngày hôm nay.
Càng nhớ lại, tôi càng thấy tức giận.
Vì tôi nhớ ra chính lúc thấy tôi khóc theo đó, chính lúc đó, Tân đã ngạc nhiên và tiến lại, trao cho tôi cây bút và tập giấy trắng.
_ Hãy viết xuống cuốn sách của anh!
-*-
Lúc đó Vân vẫn tiếp tục nhảy. Còn gã kia vẫn tiếp tục la lối. Gương mặt gã càng méo mó mơ hồ hơn.
Đêm đã khuya. Đám đông vẫn quay cuồng đến mức điên loạn. Nếu có ai chú ý, người ta sẽ ngạc nhiên khi thấy ca sĩ vẫn hát, như thể chung quanh chẳng có con người nào cả.
Gã thanh niên không ngừng la hét. Âm thanh phát ra từ hắn như rơi hết vào khoảng không chính giữa tôi. Hay nói cách khác, hắn đang hét vào một cái hố.
Có khác chăng, lúc này hắn không hét vào mặt Vân nữa. Gã thanh niên đang hét mặt vào bạn gái hắn. Cô gái vừa bị té lúc nãy đang cãi nhau với chính bạn trai cô ta.
Rồi cả Vân và tôi đều bất ngờ khi thấy gã thanh niên xô ngã cô gái. Chưa ai kịp phản ứng, hắn đã quay sang tiếp tục hét vào mặt Vân:
_ Không ai được xô ngã bạn gái tao trừ tao!
Bỗng nhiên chúng tôi nghe được câu nói đó, trong một tràng âm thanh bị lẫn lộn và chìm đắm trong tiếng nhạc.
Tôi như nghe Tân hét lên với tôi, rằng không ai được viết cuốn sách của tôi trừ tôi. Giọng Tân không khác mấy với giọng của gã thanh niên đêm nay. Khó cưỡng lại được. Tôi thấy mình tuân lệnh và bất chợt đưa tay vào túi như sắp rút ra cây bút và tập giấy trắng.
Đúng lúc đó, Vân ra tay.
Vân là thế, luôn là gì đó kéo tôi lại để không rơi hẳn vào Tân.
Cái tát của Vân nhanh đến nỗi xé tan đêm tối. Gã thanh niên đang sừng sộ bị Vân tát mạnh vào má bên phải.
Hắn ngừng nói, sững sờ. Bây giờ tôi mới thấy rõ mặt hắn hơn.
Đó là một gương mặt mà Tân có thể mang. Tân là một người hoàn toàn có thể mang gương mặt vừa ngấn thịt, vừa đầy cảm xúc, vừa trống rỗng như chưa hề chứa một điều gì đáng để ám ảnh người khác như thế.
Khi gã thanh niên vừa mở miệng, bắt đầu sửng cồ lại, thì Vân vung luôn cánh tay còn lại.
Chát!
Má bên trái của gã thanh niên bị trúng cái tát thứ hai. Trời đêm cao nguyên lại bừng sáng những vì sao đêm.
Lạ lùng là một kẻ như hắn lại không biết phản ứng gì tiếp theo. Hắn ngây người ra. Cứ như một kẻ vụng về như Tân đã nhập vào hắn. Tôi ngạc nhiên khi thấy cô bạn gái đang nằm dưới đất đã nhổm dậy từ khi nào, và xấn lại xô Vân.
_ Không ai được đánh bạn trai tao trừ tao!
Cô bạn gái này hét lên. Ít ra đó là những gì cô ta nói, trong trí tưởng tượng của tôi. Tất nhiên, một gã thanh niên như thế sẽ ngăn cô ta lại, rồi đẩy cô ta mạnh về phía sau. Hắn ra vẻ không muốn bạn gái bênh vực cho hắn.
_ Bình tĩnh Vân ơi!
Tôi cố níu Vân lại, kéo em lùi ra sau. Gã thanh niên cũng đang giằng co với cô bạn gái.
Trước sự ngạc nhiên đến sững sờ của tôi, Vân ra tay nhanh và chính xác, đấm trúng sống mũi của hắn.
Tiếng gãy khô khốc vang lên như tiếng Tân nấc nghẹn đêm sân thượng hôm đó.
Người thanh niên ngã ngửa ra. Thân hình to lớn của hắn chìm giữa đám cỏ thấp. Màu trắng áo thun của hắn phản chiếu ánh đèn đêm nhạc khiến thân hình đang nằm ngửa, dang tay trông y hệt một cuốn sách đang mở rộng. Trang giấy trống trải như một hố trắng vũ trụ, nếu khoa học có khái niệm đó.
Hắn nằm đó như muốn hút lấy tôi vào, như Tân luôn cuốn hút tôi không cưỡng lại được.
Chung quanh đám đông vẫn nhảy nhót hỗn loạn.
Vân hét lên để tôi nghe rõ:
_ Đây là cơ hội! Anh viết xuống ngay đi.
Vân ra hiệu bằng những cử động dứt khoát, về phía người đang nằm ngửa dưới đất. Trang giấy mời gọi. Còn bút của tôi đâu? Tôi hiểu mình phải làm gì. Bây giờ hoặc không bao giờ.
Tôi đè lên người gã thanh niên. Hai đầu gối tôi đè lên hai khuỷa tay hắn.
Tuy vậy, cơ thể gã thanh niên to lớn dềnh dàng hơn tôi nghĩ. Cơ bắp hắn co duỗi dưới thân người tôi.
Cứ như cuốn sách đang giãy lên phản kháng khi sắp được viết ra.
Nhưng tôi không thể dừng lại nữa. Hai tay tôi lần lượt đấm xuống những quả nặng nề. Cứ như tôi đang viết xuống cuốn sách bằng cả hai tay. Tôi bỗng dưng trở thành một nhà thơ. Chỉ có như vậy người ta mới hiểu được sự phi lý của cuốn sách. Vì khi cuốn sách mở ra và đến giờ được viết, người viết phải dùng cả hai tay theo cách đó. Tân sẽ hoàn toàn thỏa mãn.
Tôi đấm như điên dại.
Gương mặt của gã thanh niên gồ ghề, ngấn thịt, nhưng xương mặt hắn cứng hơn tôi nghĩ. Có lẽ vì thế tôi mau chóng thấy hai tay tê dại. Nhưng càng đấm xuống, khoảng trống bên trong tôi càng được lấp đầy. Và chính lúc đó, khoảng trống trước mặt, cũng chính là trang giấy trống trải của cuốn sách, được che phủ bởi những thứ mà định mệnh đã khiến tôi phải viết xuống.
Màu áo trắng của gã thanh niên giờ đây đã nhuốm đỏ. Càng ngày càng đỏ hơn.
Tôi tưởng tượng gã thanh niên giờ đây như cái hố đã bị lấp vào lớp nhựa đường. Chiếc áo thun trắng của hắn đổi màu, loang lổ. Cái hố do đó không còn tác dụng ám ảnh gì nữa.
Tôi thấy nhiệm vụ gần như hoàn tất. Gã thanh niên nằm bất động. Tôi đứng lên.
Cô bạn gái đang nửa nằm nửa ngồi bên cạnh. Cô ta như chết lặng, hoặc bị xâm chiếm bởi một ám ảnh riêng tư nào đó, cứ như đến bây giờ cô ta mới ngộ ra ý nghĩa của gã thanh niên thực sự là gì.
Trong cảnh nhá nhem đó, tôi cũng đứng im, không có phản ứng gì rõ rệt. Tiếng nhạc vẫn dội từng đợt âm trầm như muốn lay động cơ thể tôi, khiến tôi tỉnh lại, và chạy thoát ra khỏi cảnh huống đó. Nhưng từng đợt bass chỉ có thể khiến tôi thấy cơ thể bất động của gã thanh niên như bị ai đó đá bồi từng cú ác nghiệt. Thớ thịt mỡ trên bụng hắn có vẻ lắc lư. Còn màu đỏ loang lổ trên áo hắn như bị nhòe đi khi mắt tôi rung lên theo tiếng bass.
Tôi nhận ra mình cảm thấy bị sốc nặng như thế là vì tôi đấm gã thanh niên như thể đang đấm Tân. Theo cách nào đó, gã chính là Tân. Nghĩ lại, tôi chẳng có lý do gì để bộc phát bạo lực. Nhưng lúc đó tôi bỗng thấy cần làm thế. Sự trống rỗng trong tôi yêu cầu cần được đổ đầy.
Từ khi quả đấm đầu tiên lún sâu vào lớp thịt ngấn trên mặt hắn, tôi đã biết đó là gương mặt của Tân. Cho dù mặt Tân ốm hơn và sẽ không phát ra âm thanh phọt phẹt như thể tôi đang đấm mạnh vào tấm mền như thế. Nhưng tôi biết, Tân sẽ không thấy phiền vì điều này. Tôi đã nghe Tân nói đủ nhiều để hiểu về bất cứ hệ lụy nào của hành vi. Tân là thế, lập dị nhưng vị tha. Anh ta vẫn luôn khiến tôi nhìn ra hai mặt mâu thuẫn của một vấn đề.
_ Cuốn sách của anh đã hoàn tất!
Vân vỗ vai tôi. Em kéo tôi trở lại thực tại. Chúng tôi rời đi.
Tôi vẫn chưa kịp để ý liệu ca sĩ vẫn còn hát hay không. Nhưng chắc chắn rằng đám đông vẫn không ngừng nhảy nhót và tiếp tục sống như những nhà thơ. Nếu Tân có bao giờ nói như thế, mà tôi chắc chắn đó là một câu nói của Tân, thì Tân cũng không cười khi nói ra. Dù sao, tôi chắc chắn đám đông vẫn nhảy điên loạn vì tôi và Vân phải khó khăn lắm mới chen được ra bên ngoài.
Lúc đó, tôi mới để ý khóe miệng Vân rướm máu. Mãi về sau khi được một kẻ khác kể lại, tôi mới biết Vân đã cố gắng giữ cô bạn gái lại để tôi rảnh tay nện hắn ta. Khi xô xát, Vân bị cô này đánh trúng miệng. Nhưng cũng như cô gái đó, Vân chỉ nhận ra ý nghĩa của một sự vật khi nó mất đi. Vì Vân đã mất một cái răng cửa. Còn cô gái kia có lẽ đã mất đi tuổi trẻ của mình trong đêm nhạc đó. Nhưng nếu Tân được phép có ý kiến, anh ta sẽ nhổm dậy từ bãi cỏ và nói huyên thuyên gì đó về tuổi trẻ của cô gái.
Chỉ riêng tôi là biết rõ một điều. Tôi đã mãi mãi để lại Tân ở bãi cỏ trong đêm tối cao nguyên. Tân nằm bất động, giữa rừng chân đang loạn nhịp. Đám đông hỗn loạn là thế, nhưng sẽ không ai đạp lên thân thể to lớn dềnh dàng của anh ta. Cũng như khi tôi tránh cái hố giữa đường, đám đông hôm đó tránh cái xác Tân, hay gã thanh niên, như tránh một cái hố có nắp kim loại. Hoàn toàn là phản xạ tự nhiên. Và sau đó, tất cả đều quên đi cái hố, như thể nó chưa từng tồn tại trong quãng đời tuổi trẻ của bất cứ ai.
Chỉ có những kẻ kém may mắn mới phải luôn nhớ đến những thứ như thế. Như Vân. Em luôn nhắc lại để tôi nhớ về cuốn sách mà tôi đã viết ra vào tối hôm đó. Cuốn sách lấp đầy những trang giấy với loại mực đỏ nhem nhuốc trên nền vải thun trắng. Nhưng tôi không thể nhớ nỗi một chữ nào trên đó. Vì thế, khi tôi và Vân lang thang từ hết thành phố này sang thành phố khác, tôi chỉ thỉnh thoảng hồi tưởng và nhắc lại cuốn sách đó, và có thể cả Tân nữa, như những câu chuyện vớ vẩn để lấp đầy khoảng trống yên lặng của một buổi chiều tịch mịch lặng gió ở quán café u hoài.
LKV
09-6-22