truyện ngắn [x] – Cô gái khiến tôi quang hợp

[Cập nhật bản mới ngày 02-6]

“Khi nói về phát thải, chúng ta hay nghĩ đến xe cộ, máy bay, hoặc nhà máy điện.”

Cô ta nói, lên giọng. “Tất cả đều đốt nhiên liệu hóa thạch.”

Tôi nhìn tư thế cô gái. Lưng cong, ưỡn ngực.

“Nhưng việc phá rừng thải ra carbon nhiều bằng phương tiện giao thông của toàn thế giới. Mặc dù rừng mưa nhiệt đới chỉ chiếm khoảng hai phần trăm bề mặt trái đất, nhưng tích trữ hai mươi lăm phần trăm carbon của thế giới.”

Hàng trăm người chăm chú nghe.

“Carbon lưu trữ trong cây và đất. Do đó, phá rừng làm khí carbon thải ra ngoài. Cộng với khí nhà kính, carbon làm địa cầu ấm lên. Hệ quả là băng tan, nước biển dâng, nhiều vùng đất bị chìm xuống hoặc ngập mặn. Biến đổi khí hậu là có thật, không phải huyền thoại.”

Cô gái phát biểu hùng hồn. Mái tóc cô dài mượt mà nhưng có chút hoang dại như dây leo rừng già. Mái tóc che phủ phần lưng thon, phía trên hông. Tôi nghĩ về mẹ thiên nhiên.

Giữa hội nghị biến đổi khí hậu đa quốc gia, cô gái là nhà hoạt động nổi bật nhất. Còn tôi là đại diện của khu X, khu vực có nhiều thành tựu trong hoạt động môi trường. Cô và tôi đều được trao tặng huy chương Green Peter. Nhìn chung, cô gái và tôi đều là những nhà hoạt động xứng đáng. Do đó nhiều người bảo chúng tôi xứng đôi.

Tôi giới thiệu tên. “Em là Lê.” Cô nói. Ánh mắt tự tin nhưng mềm mại. Lê có nụ cười tỏa sáng và thông minh.

Chúng tôi yêu nhau. Nhanh chóng như độ phủ của rừng mưa nhiệt đới giảm đi trong mười năm qua. Tôi yêu Lê như yêu rừng. Còn Lê thì thích ôm lấy tôi từ phía sau. Hai tay Lê mân mê phía trước tôi như vuốt ve thân cây sồi có lớp vỏ trơn và mượt. Lê ôm tôi như đang yêu một loài cây cần bảo tồn.

“Tốc độ biến đổi khí hậu tăng nhanh. Số phận của hàng tỉ người đang bị đe dọa. Tất nhiên, cây và rừng là cốt lõi của vấn đề, là đáp án của bài toán. Tuy nhiên, việc tàn sát hàng loạt cây cối và phá rừng vẫn tiếp diễn. Lợi ích lâu dài của cây bị hy sinh. Thay vào đó, người ta chỉ thấy cái lợi ngắn hạn.”

Lê vẫn tiếp tục diễn thuyết ở một hội nghị nào đó. Tôi ngưỡng mộ quan sát em từ xa.

“Rừng vẫn chiếm ba mươi phần trăm diện tích đất. Nhưng rừng đang biến mất với một tốc độ báo động. Từ thập niên 1990, hơn bốn trăm triệu hecta rừng đã mãi mãi ra đi. Theo Liên Hiệp Quốc, phần rừng bị mất đi này chủ yếu ở Châu Phi và Nam Mỹ. Chắc chúng ta đều biết rừng rậm Amazon? Ý tôi muốn nói là…”

Thân người Lê càng lúc càng cong lên khi bài diễn văn đến cao trào. Như một thân cây bị nén lại chờ bùng nổ.

Lê nhìn tôi cười: “Em nói thế nào?” Tôi không trả lời mà cười rộng miệng và nhìn sâu vào em, như muốn nói: “Anh tự hào về em!”

Rừng của thế giới không mất đi nhanh và dữ dội như tốc độ chúng tôi yêu nhau. Lê thích vò tóc tôi. Có khi em xem tóc tôi như lùm cây. Có lẽ em nghĩ bàn tay em là nắng, và tôi cần bàn tay em để quang hợp.

“Rừng mưa nhiệt đới Amazon bị mất mười bảy phần trăm trong năm mươi năm qua. Tổ chức Bảo tồn Amazon báo cáo rằng tốc độ phá rừng tăng hai mươi mốt phần trăm trong năm 2020. Bằng diện tích đất nước Do Thái.” Lê tiếp tục nói ở một hội nghị khác.

“Em biết thần thoại Hy Lạp về Amazon chứ?” Tôi ôm Lê, đầu dựa lên vai em. Sau buổi tiệc chiêu đãi của tổ chức tài trợ, chúng tôi đã về phòng khách sạn.

Lê vùng ra. Đôi vai nhỏ nhắn của em nhìn lẻ loi trước khung cửa sổ. Bên ngoài là một thành phố lãng mạn nhất Châu Âu về đêm. Tấm lưng trần của Lê quay về phía tôi. Em im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ như đang ngắm cảnh rừng đêm.

“Những cô gái Amazon là những chiến binh.” Tôi tự trả lời. “Họ vừa dũng mãnh, vừa đẹp tuyệt vời.”

“Và quyến rũ nữa.” Tôi bổ sung.

“Như em phải không?” Lê bất ngờ quay lại cười. Em nhảy vào lòng tôi mạnh mẽ như một chiến binh, khiến tấm nệm lò xo nhấp nhõm.

-*-

Lê và tôi hay thảo luận nhiều giờ liền về những gì cần làm. Hoạt động môi trường, đặc biệt mảng chống phá rừng ngày càng gặp nhiều thách thức lớn. Những người hoạt động cần thay đổi liên tục. Chiến thuật và chiến lược cũng vậy.

Chỉ có Lê vẫn lôi cuốn như sự bí ẩn của giống người Amazon. Mỗi khi gặp khó khăn, em hôn tôi từ phía sau và kéo tôi ngã xuống rồi nằm lên trên. Em di chuyển nhanh như một nữ chiến binh bị truy đuổi. Dù sao, những trường ca vẫn chưa mất đi âm hưởng rừng xanh. Tôi chìm đắm vào khúc hát câm lặng đó, khi nó vang lên trong tâm trí tôi, khi cả tôi và em đang nghĩ về tình yêu của rừng, trong lúc làm tình. Lò xo của giường có lẽ không hát nổi khúc hát của cây. Nhưng vẻ đẹp của tuổi trẻ và những gì mà chúng tôi có thể làm cho rừng và cho mẹ thiên nhiên chính là khúc ca hoàn mỹ nhất.

Khi tình yêu của chúng tôi đang nóng hổi như trái đất nóng lên, thì Lê đang chuẩn bị cho một sự kiện bước ngoặt.

“Rừng Amazon cần một chiến lược chống phá rừng mới.” Lê nói trước ủy ban điều tra về môi trường của một tổ chức khu vực. “Từ đây chúng ta có thể áp dụng vào Sumatra, Borneo, và các vùng rừng khác.”

Tôi cũng đồng ý chúng ta cần một chiến lược mới. Lê nói: “Chúng tôi đã tìm ra một cách để kiểm soát việc phá rừng. Chi phí rất thấp.” Tôi nhìn Lê với cái vẻ dõng dạc và tự tin của một kẻ hội tụ đầy đủ tư chất lãnh đạo. Mái tóc của em mềm và ngon lành như lá non. Tôi nhìn tóc em như một con hươu cao cổ.

“Chỉ cần dùng những điện thoại cũ, không còn sử dụng. Chúng được gắn trên cành cao, khuất giữa những tán lá rậm. Điện thoại dùng pin năng lượng mặt trời. Ở độ cao đó, điện thoại dễ bắt được sóng, và ghi âm để phát hiện tiếng ồn của cưa máy.” Lê nói chậm rãi rồi dần nhanh hơn, như làn gió thổi luồn qua khu rừng. Ánh mắt em sáng rực như một chiến binh đang mai phục.

Ủy ban ra vẻ lắng nghe. Lê nói tiếp: “Chúng tôi ước lượng từ năm mươi đến chín mươi phần trăm những vụ đốn cây trong rừng nhiệt đới là phi pháp. Vì chủ yếu việc đốn cây diễn ra sâu trong rừng, nên rất khó phát hiện tiếng cưa máy. Nhưng với phương pháp của chúng tôi, điện thoại gắn trên cây sẽ bắt được tiếng cưa máy cách xa một cây số.”

“Tất nhiên chúng tôi sẽ dùng phần mềm trí tuệ nhân tạo để phân tích những ghi âm trực tuyến của hàng trăm điện thoại gắn khắp khu rừng. Khi nhận ra tiếng cưa máy, phần mềm sẽ báo động cho cơ quan chức năng gần nhất.” Lê kết lại phần trình bày.

Vị chủ tịch ủy ban rất hứng thú với ý tưởng. Anh ta hỏi Lê nhiều câu hỏi, và mời Lê đi ăn trưa với ủy ban để hỏi cặn kẽ hơn về chương trình hành động. Tôi cảm thấy tự hào. Lê là một nữ chiến binh thực thụ đã đi thẳng từ thần thoại ra đời thường, để cứu rừng già Amazon.

Tối hôm đó, tôi không ngủ và tiếp tục nghĩ về những cánh rừng. Không có rừng, thì làm gì có truyền thuyết, và thần thoại. Thế nên, Lê và tôi là những chiến binh cuối cùng chiến đấu để bảo tồn những câu chuyện. Tôi bỗng dưng nhớ Lê.

Lê đáng ra đã về phòng khách sạn từ sớm.

“Em đã thuyết phục được họ tài trợ cho chương trình điện thoại cũ. Nếu đêm qua anh đi theo, có lẽ sẽ hiểu rõ hơn.” Lê nói vào sáng hôm sau. Tư thế em vẫn thẳng và như luôn sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Ngay cả khi thời khắc đã chọn em để trở thành một ngôi sao, em vẫn luôn điềm tĩnh cứ như việc chiến đấu đã ăn rễ sâu vào bên trong, hoàn toàn tự nhiên như cây rừng từng thầm lặng phủ khắp mặt đất.

“Nhưng anh đâu có được mời.”

Sau đó, tôi lựa lời nói với Lê về bất cập mà tôi thấy được. “Em có thấy chương trình hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ tận tâm của cơ quan địa phương không? Nếu họ nhận tin báo khi có tiếng cưa máy, có chắc họ sẽ hành động chứ?”

“Chắc chắn.” Lê nói. “Chúng em đã từng làm ở đảo Borneo. Chính quyền ở đó khá tích cực phối hợp.”

Lê nhìn tôi hoan hỉ. Có lẽ em muốn chia vui với tôi khi có người đồng ý tài trợ. Chương trình chống phá rừng của em sẽ thay đổi nhiều thứ. Tôi tự hỏi Lê sẽ thay đổi như thế nào.

Nhưng điều tôi luôn chắc chắn, đó là em sinh ra để làm một nữ chiến binh. Và rừng cần em.

Lê hẹn gặp những người quen biết từ ủy ban nhiều hơn. Có thêm nhiều tổ chức muốn tài trợ. Cô phải di chuyển nhiều hơn cho những cuộc gặp.

Tôi vẫn theo đuổi những dự định riêng cho chương trình chống phá rừng. Nhưng Lê vẫn có một sức hút kỳ lạ, cho dù hơi ấm từ em đã nguội dần. Những cánh rừng vẫn ám ảnh tôi, nhưng có cảm giác chúng không còn nóng ngột ngạt kiểu nhiệt đới như khi tôi và Lê còn đang yêu nhau mãnh liệt.

“Em vừa nhận được thêm sự ủng hộ từ một tổ chức của Bộ Ngoại giao Mỹ.” Lê báo tin vui qua điện thoại. Tôi muốn khen em. Nhưng tôi chưa nghĩ ra được những câu từ mới để chúc mừng. Sự lặp lại sẽ khiến Lê nhận ra gì đó. Khoản im lặng chỉ vài giây qua điện thoại nhưng rộng lớn và khô khốc như khoảng đất trọc rừng sau khi bị bọn lâm tặc tàn phá.

“Anh vẫn theo đuổi chương trình riêng của anh?” Lê hỏi, giọng lạ đi. “Đúng vậy, em. Anh vẫn tin nó sẽ sớm cho quả ngọt.” Tôi nhớ Lê và sự ngọt ngào của em. Có lẽ rừng đã dồn hết những tinh túy vào con người đó.

“Không hiểu sao em tự dưng nhớ lúc anh ví von em như chiến binh Amazon.” Lê nói, khiến tôi bất ngờ. “Nó chẳng liên quan gì cả. Rừng Amazon là một thực tế. Còn Amazon của anh là thứ trong một câu chuyện hư cấu.” Tôi bất ngờ và im lặng. Từ đó tôi không nhắc đến chiến binh Amazon nữa.

“Đấu tranh thì phải có kết quả. Anh cần phải biến hư cấu thành thực tế.” Lê nói trước khi cúp máy, như cách một chiến binh phải thế.

-*-

Lần tiếp theo tôi và Lê đi chung chuyến bay, Lê tiếp tục nói rất dài về những dự định của em. Rừng vẫn truyền cho em nguồn năng lượng bất tận. Tôi hiểu ra chương trình dùng điện thoại cũ không phải là chương trình duy nhất của em.

Khi đến nơi, em chạy đôn chạy đáo để kịp những cuộc gặp gỡ. Còn gì tuyệt vời hơn khi rừng có nhiều cơ hội hơn. Lê giờ đây như một cái cây đã chạy được những dây rễ ngoằn nghèo tứ phương trong lòng đất. Từ hệ thống rễ đó, những dây nấm sẽ kết nối với rễ những cây khác. Dưỡng chất sẽ luân chuyển không gián đoạn. Rừng trở thành một pháo đài, một cỗ máy hoàn hảo. Lê cũng vậy.

Đáng lý ra tôi phải thấy Lê đẹp hơn. Có thể sự hoàn hảo làm tôi choáng ngợp.

“Em đã thuyết phục được ủy ban biến đổi khí hậu của Liên minh Châu Âu.” Tôi mừng cho em, nhưng không nói ra mà nhắn tin sau đó. Có thể em không đọc vì bận đi ăn trưa với thành viên của ủy ban như thông lệ.

Đêm đó Lê cũng không về khách sạn. Nhưng chính lúc đó tôi nhận ra em chưa hề nói là sẽ ở chung phòng khách sạn với tôi. Lê đã đẩy va li theo khi điều trần trước ủy ban, và cả những hoạt động suốt ngày hôm đó. Tôi thấy nhớ Lê như nhớ về cánh rừng nguyên sinh mà tôi luôn tưởng tượng.

“Em đã tìm ra giải pháp.” Lê gọi cho tôi sáng hôm sau, như chưa có gì xảy ra. “Cái cà vạt đêm qua anh mang đâu rồi?” Có ai đó hỏi Lê bên kia đầu dây. Tôi hỏi Lê giải pháp gì. Em tiếp tục nói qua điện thoại: “Quy trình mới giúp chương trình điện thoại cũ hiệu quả hơn. Khi bắt được tín hiệu từ phần mềm theo dõi cưa máy, cơ quan chức năng bắt buộc phải hành động. Những hiệp ước khu vực được ký trong tương lai sẽ khiến các chính phủ phải chủ động hơn.” Lê nói, từ tốn.

Em nói dài và giải thích cặn kẽ về giải pháp này, như đang biện hộ cho một thay đổi. Tôi thấy mình như một bồi thẩm đoàn. Lê càng nói, mọi thứ càng rõ ràng và hợp lý hơn. Nhưng càng nghe, tôi càng thấy mình không chỉ là bồi thẩm đoàn mà còn là bên bị hại.

Cứ như Lê đang biện hộ cho lỗi lầm của em với tôi. Mà em có lỗi gì đâu.

Tối hôm đó, tôi thấy Lê mặc bồ đầm dạ hội tuyệt đẹp, màu trắng. Em như một thiên thần. Mọi thứ đều có vẻ thuần khiết, như tình yêu của em với rừng. Có lẽ Lê vừa bước ra từ cánh rừng nguyên sinh mà tôi luôn ao ước. Lúc đó rừng có màu trắng chứ không phải màu xanh. Nhưng em không bước ra một mình.

Lê đang tay trong tay với một quý ông vận bộ vía đen lịch lãm. Ánh mắt của người này trẻ hơn vẻ bề ngoài trung niên luôn khiến người Tây phương trông già hơn tuổi thực.

Đó là vị chủ tịch ủy ban mà Lê vừa gặp hôm trước.   

Lê ra dấu chào tôi từ bàn của những vị thành viên ủy ban, sát sân khấu. Tôi nhớ lúc em còn đứng diễn thuyết trên một sân khấu tương tự như vậy, vào thời gian nào đó. Dáng đứng của em khiến người ta thấy nguồn sống tuôn chảy. Những cánh rừng như đang xao động hoan hô sau từng lời em nói.

Em vẫn vậy, không hề thay đổi. Có lẽ tôi mới chính là người đã thay đổi.

Lê đang phát biểu cám ơn sự ủng hộ của ủy ban. Chương trình của em nhận được số tiền khá lớn. Vị chủ tịch lên sân khấu chúc mừng Lê, ôm hôn em.

Rồi ông ta quỳ xuống nâng lên chiếc nhẫn trong tay. Cả khán phòng vỗ tay rúng động như khu rừng ồn ã đón nhận cơn mưa đầu mùa.

Vị chủ tịch hôn Lê rất sâu. Sau đó Lê và ông ta ôm nhau rất lâu.

“Nữ hoàng của rừng!” Ai đó hô lên, rồi cả khán phòng hô theo. Tôi cũng hoan hô, vì tôi luôn nghĩ em là nữ hoàng, nữ hoàng của người Amazon. Nhưng tôi chưa kịp nói ra.

-*-

Cuộc đấu tranh vẫn tiếp diễn. Rừng cần chúng tôi. Cả tôi và Lê vẫn tiếp tục theo đuổi đường lối hoạt động của mình. Trong nhiều năm sau đó, chúng tôi vẫn liên lạc và thảo luận với nhau.

“Hiện nay nhóm của em đang tập trung cải thiện khả năng hành pháp của những khu vực bị nạn phá rừng. Luật lệ đã có. Những hiệp ước chống phá rừng được quốc tế áp xuống. Nhưng vấn đề vẫn luôn là con người.” Lê nói với tôi qua điện thoại vào giờ khuya, khi đứa con nhỏ đã ngủ.

Tôi kể cho em về một hy vọng mới.

Số là chúng tôi cần hệ thống giám sát bằng điện thoại cũ của em. Hệ thống bảo tồn sinh thái mà tôi làm việc đang quản lý một diện tích rừng nguyên sinh lớn nhất thế giới, trên nhiều quốc gia.

“Hai ngàn hecta rừng, chủ yếu ở Châu Mỹ. Sắp tới là một ngàn hecta ở Indonesia và Malaysia. Dưới sự quản lý của hệ thống bảo tồn, rừng tự nhiên tránh được việc khai thác lậu.” Tôi nói trong khi em im lặng.

“Quan hệ của bọn anh có thể giúp ích được cho em ở Sumatra.” Tôi nói thêm về kinh nghiệm ảnh hưởng đến các cơ quan địa phương.

Vậy là chúng tôi hẹn gặp nhau ở một hội thảo bảo tồn rừng. Chúng tôi cần bàn kỹ hơn.

Em vẫn có thần thái thu hút và tư thế cơ thể chuẩn mực như luôn sẵn sàng cho mọi thử thách. Tôi nhìn em từ xa. Lần này Lê không phát biểu như mọi khi, vì em đã lui về làm những việc hậu trường từ khi sinh con. Em như chiến binh tạm xếp lại vũ khí. Em vui thú đời sống gia đình, như một cây cổ thụ đang chìm dần vào bóng râm của chính mình, âm thầm hé lộ những khoảng nắng để lớp trẻ mọc lên, phủ xanh những khoảng trống.

Lê đang ngồi đó, hạnh phúc trong vòng tay của người chồng, vị chủ tịch một ủy ban.

Sau bài phát biểu của tôi, hội trường tiếp tục thảo luận. Tôi chờ Lê ở gần nhà vệ sinh.

“Tự dưng em lại nhớ lúc anh ví von em như chiến binh Amazon.” Lê nói làm tôi bất ngờ, trước khi kết thúc cuộc điện thoại đêm hôm trước. Giữa đêm khuya, có lẽ rừng cần một tia sáng nào đó để phá vỡ sự im lìm tịch mịch đã đè nặng quá lâu?

Giờ đây, nhìn Lê sải bước với tấm lưng thon thả, tôi không nghĩ em là một chiến binh Amazon nữa. Em là một cô gái bình thường với tất cả sự trần tục và mềm mại mà tình yêu với rừng đã bảo tồn và giải thần thoại. Lần đầu tiên, tôi thấy em vẫn luôn cần ai đó giải cứu và bảo tồn.

Không để Lê kịp nói gì, tôi kéo Lê vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa. Lê thoáng ngạc nhiên như vẻ vô tư của rừng khi chưa có con người. Nhưng sau đó chúng tôi hôn nhau.

-*-

“Khả năng hành pháp của địa phương sẽ được cải thiện hầu như gấp đôi khi chúng ta có những người trung gian. Ở Ecuador và Brazil, em tìm được những người tình nguyện rất tốt. Họ tích cực ảnh hưởng đến cơ quan kiểm lâm và chính quyền địa phương.” Lê nói qua điện thoại.

“Tình hình ở Sumatra sẽ tiến triển nhanh thôi. Bọn anh đã triển khai những cuộc gặp gỡ.” Tôi nói, sau khi sắp xếp những bước đi trước đó.

Tôi và Lê gặp nhau nhiều hơn. Chúng tôi vẫn theo đuổi những dự định riêng, trong khi càng lúc càng hợp tác nhiều hơn trong mảng chống phá rừng.

“Cơ quan kiểm lâm ở Sumatra vừa tiếp đãi người tình nguyện của nhóm em tối qua.” Lê nói với giọng hân hoan vào sáng hôm sau. Tấm lưng trần của em như sáng hơn cả ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ căn phòng khách sạn. Tôi thích thấy em như vậy.

“Nhờ bên anh xúc tiến nên mới được vậy.” Lê nhìn tôi biết ơn. Em quấn lấy tôi. Hôm đó chúng tôi có một buổi sáng trống lịch. Cuộc đấu tranh cho rừng tiếp tục vào buổi chiều.

Tôi giới thiệu em với sếp của tôi. “Cô trẻ quá! Cháu thật sự bất ngờ.” Lê nói. Sếp của tôi là một quý bà, chủ tịch tập đoàn sở hữu hệ thống bảo tồn. Logo của tập đoàn là ba cây thông, cho thấy tôn chỉ bảo vệ rừng. Ngoài ra, logo có lẽ còn đại diện cho ba thế hệ gia đình đang nắm những vị trí trọng yếu. Con trai của sếp là giám đốc điều hành. Cháu của sếp là trưởng phòng truyền thông.

Sếp tôi bắt đầu nói:

“Ở Educador, chúng tôi đang thử nghiệm vận hành một loại hình mới. Đó là một khách sạn cao cấp giữa rừng, giành riêng cho một cộng đồng doanh nhân nhỏ có đăng ký thành viên mà chúng tôi chủ động xét duyệt rất kỹ. Mặc dù dễ gây ra hiểu lầm, mục đích chính của khách sạn là để bảo vệ khu vực đó, vốn là một vùng rừng thường xuyên bị lâm tặc phá hoại.” Sếp tôi nói, giọng chân thành nhưng cương nghị.

“Tất cả lợi nhuận sẽ phục vụ những chương trình bảo tồn cho khu vực, ví dụ như bảo vệ hệ sinh thái rừng, phòng thí nghiệm nghiên cứu, vân vân. Hệ thống của chúng tôi đang triển khai nhiều khách sạn như vậy ở các vùng rừng cần bảo vệ khác trên khắp các châu lục.”

Lê vui vẻ: “Thật tuyệt vời! Không thể tin được! Nhưng làm thế nào hệ thống của cô có thể mua được nhiều đất rừng như vậy?”

“Không hẳn là mua. Chúng tôi tận dụng mục đích tốt đẹp của mình để làm việc với chính quyền địa phương và các hiệp hội bảo tồn khu vực. Qua đó, các chủ đất cũng hợp tác hơn.” Sếp tôi nói thêm về cách làm việc với chính quyền. Lê lắng nghe chăm chú.

“Nhưng tất cả những thành quả của chúng tôi ở khu vực này, là nhờ công sức của vị phụ tá tháo vát, đẹp trai của tôi đây.” Sếp cười tươi và kéo mặt tôi lại gần, hôn lên má. Lê nhìn tôi ngưỡng mộ.

Buổi gặp gỡ đó diễn ra thuận lợi. Hệ thống giám sát âm thanh bằng điện thoại cũ của Lê được hệ thống khách sạn sinh thái đặt hàng. Đầu tiên Lê sẽ thử nghiệm chúng ở Ecuador. Sau đó, khi dự án khách sạn triển khai ở Sumatra, đương nhiên Lê mặc nhiên trở thành nhà thầu.

Cũng như sau khi Lê xin được tài trợ, chúng tôi kéo nhau đi ăn tối. Sếp tôi nhất quyết muốn chiêu đãi Lê.

“Tình yêu với rừng khiến chúng ta gặp nhau.” Sếp tôi nói, nhìn Lê rạng rỡ trong bộ áo váy. “Hai mươi năm trước, cô không nghĩ tập đoàn và hệ thống khách sạn bảo tồn rừng sẽ ở vị thế ngày hôm nay.”

“Thật đáng ngưỡng mộ khi thấy tình yêu và sự bền bĩ của cô.” Lê nói nhẹ nhàng, ánh mắt chợt lấp lánh trong bóng tối lãng mạn của nhà hàng khi thấy sếp âu yếm tôi. Có lẽ Lê đang nghĩ về sức bền của sếp tôi.

Chúng tôi nâng ly. Sếp dựa vào tôi như ngả đầu vào một thân cây mạnh mẽ, xanh mướt. Tôi nâng ly chúc mừng sự trẻ trung trường tồn của vị nữ lãnh đạo, lúc này đang mân mê túi áo ngực của tôi. Đương nhiên tôi chúc mừng cho tương lai xán lạn của hệ thống bảo tồn nữa.  

“Rừng đã cho tôi sức mạnh này. Cháu không bao giờ được bỏ cuộc, Lê nhé.” Sếp nói, giọng hơi thổn thức vì đã ngà say. Lê thấy có một chút thích thú trong mắt bà ta khi nhìn cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng ngồi lẻ loi ở đó, trong khi tôi đặt lên môi bà nụ hôn dài, rồi dìu bà đứng lên.

Đêm đó rừng cũng cho tôi sức mạnh, như những đêm khác.

Lê và tôi vẫn hợp tác trong khi theo đuổi mục đích bảo tồn của riêng mình.

-*-

“Nhờ ảnh hưởng của hệ thống bảo tồn, chúng em đã xác lập được quy trình với toàn bộ cơ quan công quyền địa phương ở Sumatra. Sắp tới đây sẽ là Borneo. Các vụ phá rừng đã giảm gần một phần năm trong ba tháng qua.” Lê nói, trước khi em rời giường.

“Ở những khu trước đây kiểm lâm không dám làm gì vì lâm tặc có súng, thì nay chính quyền đã lập nhiều chốt canh có cả quân đội đóng. Thần kỳ hơn, ở nam Sumatra họ còn lập ra một tòa án nhỏ chuyên xử phá rừng.” Lê vui vẻ nói, khiến bờ vai trần như sáng lên với khuôn mặt em.

Tôi ôm lấy em từ phía sau, khiến em khó khăn mới tròng vào được chiếc áo thun. “Mọi việc đều thuận lợi. Anh muốn hẹn em ăn tối ngày mai để bàn về hướng đi mới.” Tôi nói khi vẫn đang mân mê mái tóc em.

“Tối nay không được sao? Tối mai em phải đi ăn với gia đình họ hàng chồng rồi.” Lê nói, cười tinh nghịch vì tôi làm em nhột ở lỗ tai.

“Em không nhớ tối nay là ngày gì à?”

“Thứ ba. ‘Đêm của sếp’. Ừ, em quên mất.”

“Lê à, anh nói luôn nhé. Hệ thống điện thoại cũ của em có thể lắng nghe cả tiếng thú rừng. Đội của anh đã phát hiện ra khả năng này khi quản lý vùng rừng quanh khách sạn ở Educador.” Tôi nói nhanh, khi biết rằng bữa ăn tối khó thành hiện thực.

“Anh đã cải thiện phần mềm phân tích âm?” Lê ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Ý anh muốn nói là hệ thống của em có thể theo dõi cả đời sống của các loài động vật. Mật độ di chuyển trong mùa sinh sản thay đổi thế nào? Mức độ tiếp cận nguồn nước ra sao? Vân vân… Điện thoại và phần mềm chỉ cần một số nâng cấp kỹ thuật. Hôm qua anh đã đề xuất khả năng hợp tác với một tổ chức bảo tồn động vật. Họ rất hứng thú.”

Lê nhìn tôi với sự ngưỡng mộ.

“Tổ chức này có sẵn nguồn tiền từ năm dự án đang chờ để hỗ trợ. Họ chỉ cần một bản đề xuất và một chương trình tốt.” Tôi nói, trong khi Lê chỉnh sửa lại quần áo vừa mặc.

“Rừng và muôn thú là những mảng ghép quan trọng nhất và cần được ưu tiên bảo vệ nhất của hệ sinh thái.” Tôi tiếp tục nói, trong khi Lê mang đôi giày và tìm giỏ xách.

“Mọi việc vẫn còn ở dạng ý tưởng. Em nhớ bảo mật chuyện này cho anh nhé.”

Lê nhìn tôi với cái nhìn ngọt ngào, nhưng có chút khác lạ. Có lẽ đó chính là cách tôi đã nhìn em từ đằng xa, khi em vẫn còn bận bịu với những buổi diễn thuyết và các phiên họp. Thậm chí có thể tôi trông giống như một nam chiến binh Amazon, nếu có khái niệm như thế trong thần thoại.

“Không tệ chút nào. Em vẫn nhớ khi chương trình đấu tranh của anh chưa đem lại kết quả gì.” Lê nói.

“Mọi việc thuận lợi hơn dự định. Nhờ sự hỗ trợ của chính quyền, chỉ trong tháng vừa qua, hơn một trăm chủ đất đã nhượng lại quyền sử dụng diện tích rất lớn cho hệ thống khách sạn sinh thái.”

Khác với họ, tôi đang ôm Lê như một chủ đất không muốn từ bỏ.

“Anh đã tiến rất xa!” Lê cười rồi đặt một nụ hôn lên má tôi chào tạm biệt. Nhưng em vẫn đang mân mê túi áo tôi sau khi quay lại ôm tôi từ phía sau.

“Sếp của anh trẻ thật. Em rất thần tượng bà.”

-*-

Tôi ngồi với người đàn ông khá lâu. Ông ta không đến cạnh bên mà ngồi cách xa tôi. Đơn giản là vì chúng tôi tình cờ gặp nhau ở sảnh tòa nhà nơi một hội nghị môi trường đang diễn ra.

“Rừng luôn ám ảnh cô ta như thế. Nãy giờ tôi chỉ kể cho anh nghe về một phần mười những chương trình hành động mà cô ta đang triển khai. Đương nhiên không ai nhớ nổi số chương trình đã phải bỏ dở. Còn những ý tưởng chỉ manh nha chứ chưa biến thành gì cụ thể thì nhiều khủng khiếp.”

Ông ta nói, từ tốn như một người không còn phải gấp gáp vì điều gì.

“Nhưng Lê là người như thế. Rừng là lẽ sống của cô.” Tôi nói như phát ra từ vô thức.

“Tôi hiểu. Tôi hiểu điều này hơn ai hết. Số phận rừng cũng chính là số phận của loài người. Nhưng cũng chính vì rừng mà nhiều người không thể chung sống được nữa. Trong đó có vợ chồng tôi.” Người đàn ông nói.

Tôi nhìn ông bất ngờ. Đó là vị chủ tịch ủy ban năm nào, chồng của Lê.

“Tháng trước chúng tôi đã quyết định ly dị.”

Tôi nhớ về Lê. Tôi chợt thấy buồn. Đã hơn một tháng từ khi tôi gặp Lê lần cuối.

Tôi nhìn người đàn ông. Cũng dễ hiểu và hợp lý thôi. Khi cuộc sống gia đình làm gián đoạn công việc đấu tranh bảo vệ rừng, một chiến binh như em sẽ phải lựa chọn.

Có gì đó thôi thúc tôi nói ra một lời an ủi nghe có vẻ chân thành, nhưng đồng thời ẩn chứa một sự hả hê độc địa.

Tôi nhớ khi tôi nhìn Lê từ xa, lúc em đang ở đỉnh cao, lọt trong vòng tay vị chủ tịch, xa xăm như một vì sao ở dải thiên hà khác.

“Rất đáng tiếc khi nghe điều này, thưa ông.” Cuối cùng tôi cũng nói ra.

“Tôi nhớ anh khi còn là ngôi sao trẻ đại diện cho vùng X.”

“Thật à? Lúc đó tôi còn rất trẻ và không đáng chú ý.”

“Tôi nhớ chứ. Anh có cái vẻ háo hức như Lê lúc đó. Và có lẽ anh cũng theo đuổi giấc mơ bảo vệ rừng không khoan nhượng. Đó là tuổi trẻ. Tôi cũng từng trẻ. Nhưng giờ thì khác, tôi đã già và không còn đủ sức chịu đựng để đánh đổi.” Vị chủ tịch nói, như độc thoại.

“Một lần nữa, tôi thấy hối tiếc cho ông.” Tôi nói. “Nhưng tôi nghĩ việc phải đánh đổi diễn ra suốt cuộc đời. Vì thế tôi hay dùng nữ chiến binh Amazon để ví von. Chữ Amazon theo nghĩa nào đó chính là một sự đánh đổi. Amazon có nghĩa là chiến binh, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là không có vú. Vì nữ chiến binh Amazon phải cắt bỏ một bên ngực để có thể phóng lao và bắn cung, để làm một chiến binh. Người theo đuổi việc đấu tranh bảo tồn rừng cũng thế.”

Tôi ngừng lại nhìn ông ta rồi nói tiếp:

“Rừng cần những người sẵn sàng đánh đổi. Với chúng tôi, rừng như một khái niệm bao la và mờ mịt. Càng đi sâu càng bị lạc. Nhưng càng dấn thân vào công cuộc bảo tồn, chúng tôi càng thấy mình như một cái cây đang lớn, thân cao lên, tán rộng ra. Hệ thống rễ và dây nấm ăn sâu, tỏa rộng trong lòng đất, kết nối cây với cây, rồi loài với loài. Cơ hội này dẫn đến cơ hội khác. Vì vậy, tôi không hề hối hận khi nghĩ đến những gì đã phải đánh đổi.”   

“Tôi hiểu anh. Vì Lê cũng y như vậy. Nhưng tôi rất yêu Lê.” Ông chủ tịch nói.

“Tôi cũng rất yêu vợ. Nhưng công cuộc bảo vệ rừng đòi hỏi di chuyển liên tục. May mắn là vợ tôi luôn thấu hiểu, trong nhiều năm qua. Các con tôi cũng vậy.”

“Anh rất có phước. Rất vui khi anh cân bằng được công việc và gia đình. Tôi không muốn phiền anh thêm, nhưng tôi biết anh vẫn hợp tác với Lê trong một số chương trình. Hy vọng với tư cách người cùng đấu tranh vì những điều cao đẹp, cô ta có thể nghe lời khuyên của anh.”

Tôi ngạc nhiên: “Về chuyện gì?”

“Số là gần đây Lê hợp tác với một chuyên gia công nghệ.” Chồng của Lê ngừng một chút, rồi nói tiếp:

“Cô ta nói hiện nay nhu cầu theo dõi và kiểm soát thú rừng rất lớn, do đó cần cải tiến hệ thống điện thoại cũ và phần mềm. Khi hệ thống được nâng cấp, ta không chỉ nghe tiếng cưa máy của lâm tặc, mà còn phân biệt được tiếng súng của thợ săn, và định dạng được hàng trăm loài thú rừng. Phần mềm có thể phân tích khối dữ liệu ba tháng ghi âm chỉ trong ba phút. Tóm lại, công nghệ của Lê sẽ là số một về kiểm soát động vật trong khu bảo tồn. Sở dĩ được như vậy là nhờ tay chuyên gia này, vốn là cựu lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn ở Silicon Valley. Không ai qua được hắn trong mảng này. Vấn đề là, tuy hắn giỏi nhưng là một kẻ không ra gì, không thể tin tưởng được. Hắn đã lừa nhiều người.”

“Tại sao ông không khuyên can Lê?”

“Tôi có nói nhưng cô ta đâu chịu nghe. Dễ hiểu thôi, vì cô ta đã ngủ chung với hắn. Đã nhiều tháng trời chúng tôi không nói chuyện.”

Giọng chồng Lê như nghèn nghẹn. Ông nói tiếp:

“Nhưng anh thì khác. Tôi biết chắc Lê sẽ lắng nghe anh. Tôi không muốn Lê bị tổn thương.”

Tôi không biết trả lời như thế nào.

Bất ngờ tôi nghĩ về những người mà mình thương yêu. Tôi thấy mình chợt nói ra tự nhiên như một khu rừng đang thở:

“Tôi cũng rất yêu vợ. Tôi không muốn người tôi yêu bị tổn thương. Không ai muốn cả. Các con tôi cũng chính là lý do tôi đấu tranh. Thế hệ tiếp theo xứng đáng có rừng.”

Tôi chợt thấy cơn giận bốc lên, như lửa cháy rừng đang lan rộng:

“Nhưng nếu Lê là một người như vậy, cô ta không xứng đáng với tình yêu của ông. Thú thực nhé, cô ta đã ăn cắp ý tưởng sử dụng hệ thống điện thoại cũ để kiểm soát thú rừng của tôi. Cô ta là kẻ cơ hội. Một tư cách như vậy không xứng đáng để bất kỳ ai đánh đổi điều gì. Nếu Lê là vợ tôi, tôi sẽ không tha thứ như ông.”

“Có việc ăn cắp ý tưởng à?”

“Tôi sẽ tìm cách kiện cô ta và gã kia, nếu họ thực sự triển khai dự án đó.”

Tôi nói tiếp, trong khi ông ta nhìn tôi như đang hối hận vì đã nói ra điều gì: “Là chồng cũ, có lẽ ông nắm nhiều bí mật bất lợi của Lê. Nếu ông muốn, hãy hợp tác với tôi. Lê là bạn rất thân của tôi, và nguồn hứng khởi khiến tôi tiếp tục cuộc đấu tranh. Nhưng cái gì cũng có giới hạn.”

“Tôi chỉ muốn anh khuyên cô ta. Tôi không nghĩ mọi việc đi xa như vậy.”

Người đàn ông nhàu nhĩ như một thân cây già, cạn kiệt. Có lẽ ông ta tự thấy mình quá nhỏ bé so với Lê và những gì mà cô ta đang làm. Với ông ta, rừng là một khái niệm chỉ có đúng không có sai.

Đúng lúc đó, tôi hiểu ai là người đã thực sự đánh đổi.

Nhận định này càng làm tôi quyết tâm hơn.

Tôi biết ngày mai khi về đến khách sạn, tôi sẽ gọi điện cho vợ và con. Tình yêu là nguồn sống và những gì tự nhiên nhất mà rừng hay cây hay bất cứ giống loài tự nhiên nào có thể có được.

Ngày mai tôi sẽ gửi email cho vị cựu chủ tịch, người chồng cũ của Lê, để thuyết phục ông ta một lần nữa. Tôi cần những bí mật bất lợi của Lê, tôi sẽ nói. Tôi sẽ thuyết phục ông như một người trẻ. Nhân danh tuổi trẻ, nhân danh vợ và con tôi, nhân danh ý nghĩa thiêng liêng của gia đình, nhân danh lòng trung thành, tôi sẽ đấu tranh tới cùng, tôi nói với ông. Không thể tiếp tục chấp nhận một tư cách như thế trong công cuộc đấu tranh bảo tồn thiên nhiên, bảo vệ rừng, bảo vệ những gì cao đẹp nhất.

Nhưng đó là việc tôi sẽ làm.

Còn bây giờ đã đến hẹn ăn tối với sếp, ‘Đêm của sếp’. Trước khi sếp say và tôi phải dìu sếp về phòng, có lẽ tôi sẽ trao đổi với sếp về tiến độ áp dụng công nghệ mới để kiểm soát thú rừng. Sếp là người kinh nghiệm và thông minh. Bà ta có thể biết đang có một thế lực cạnh tranh tiềm tàng đang manh nha đe dọa.

Tối hôm sau.

Tôi về phòng khách sạn. Khi tôi chưa kịp gọi điện cho vợ và con, Lê ôm chầm lấy tôi. Em ôm từ phía sau khiến tôi giật mình. Lê vẫn luôn thích như thế.

“Anh phải email cho chồng cũ của em đã.”

“Anh vẫn căm ghét ông ta đến thế à?”

“Hắn ta cần được anh nhắc lại, nhắc lại, và nhắc lại lần nữa về em. Em là điều quý giá nhất mà hắn ta đã đánh mất. Như rạch lại vết thương cũ chưa lành hẳn vậy.”

“Không nên thế, dù sao ông ấy vẫn là một người rất tốt.”

Lê bất ngờ nhìn xa xăm ra cửa sổ, như lạc vào màn đêm bên ngoài. Lê của ngày hôm qua hiện ra như một bóng hồn cây đã không còn tồn tại nữa. Tôi nghĩ về những gì chúng tôi đã đánh đổi cho cuộc đấu tranh.

“Đáng lẽ anh phải căm ghét em mới đúng.” Lê nói, trong khi vẫn nhìn ra cửa sổ. Cứ như giấc mơ tối thượng của chúng tôi ở ngay bên ngoài, và chỉ cần vươn tay ra là chạm đến được.

“Không bao giờ. Cho dù thế nào, em vẫn là khu rừng nguyên sơ mà anh được sinh ra. Anh luôn quay về với em.” Tôi nói, trong khi Lê siết chặt tôi hơn. Từ phía sau em vuốt ve tôi như một thân cây sần sùi và vằn vện vì những đánh đổi với cuộc đời. Có cảm giác Lê vẫn luôn đứng đó, ôm lấy tôi, như một loại dây leo đã bám vào thân cây quá lâu khiến cả hai thực thể ăn sâu vào nhau, không còn ngoại lực nào có thể rứt chúng tôi ra được nữa.

Lê vẫn im lặng, trong khi bàn tay em đưa lên vuốt tóc tôi, như vuốt ve một tán lá. Tay em là nắng, hợp với những nguồn lực dồi dào từ vị thế mà hai chúng tôi đang có – như carbon dioxide và nước từ lòng đất – khiến mái tóc tôi bắt đầu quang hợp.

Tay Lê là nắng khiến tôi quang hợp. Lúc đó đường glucose chạy khắp cơ thể tôi như nguồn năng lượng mà rừng đã chờ quá lâu. Rồi oxy thoát ra không khí dồi dào như một tình yêu thuần khiết nhất. Sự sống phồng lên, ưỡn ngực, như tư thế muôn thuở của Lê, một nữ chiến binh.  

Màu xanh lan tỏa khắp thế giới như một khu rừng biết bò và không bị ai ngăn cản. Tôi luôn hướng về Lê, trong khi Lê vẫn đứng đó, hướng về nguồn sáng. Khi toàn bộ mặt đất đã phủ đầy khu rừng nguyên sinh mà tôi hằng mơ tưởng, và không còn gì sót lại nữa, có lẽ sẽ không ai còn phải đánh đổi gì cho cuộc đấu tranh.

LKV

02-6-22

-*-

[Bản cũ]

Truyện ngắn – Cô gái khiến tôi quang hợp

“Khi nói về phát thải, chúng ta hay nghĩ đến xe cộ, máy bay, hoặc nhà máy điện.”

Cô ta nói, lên giọng. “Tất cả đều đốt nhiên liệu hóa thạch.”

Tôi nhìn tư thế cô gái. Lưng cong, ưỡn ngực.

“Nhưng việc phá rừng thải ra carbon nhiều bằng phương tiện giao thông của toàn thế giới. Mặc dù rừng mưa nhiệt đới chỉ chiếm khoảng hai phần trăm bề mặt trái đất, nhưng tích trữ hai mươi lăm phần trăm carbon của thế giới.”

Hàng trăm người chăm chú nghe.

“Carbon lưu trữ trong cây và đất. Do đó, phá rừng làm khí carbon thải ra ngoài. Cộng với khí nhà kính, carbon làm địa cầu ấm lên. Hệ quả là băng tan, nước biển dâng, nhiều vùng đất bị chìm xuống hoặc ngập mặn. Biến đổi khí hậu là có thật, không phải huyền thoại.”

Cô gái phát biểu hùng hồn. Mái tóc cô dài mượt mà nhưng có chút hoang dại như dây leo rừng già. Mái tóc che phủ phần lưng thon, phía trên hông. Tôi nghĩ về mẹ thiên nhiên.

Giữa hội nghị biến đổi khí hậu đa quốc gia, cô gái là nhà hoạt động nổi bật nhất. Còn tôi là đại diện của khu X, khu vực có nhiều thành tựu trong hoạt động môi trường. Cô và tôi đều được trao tặng huy chương Green Peter. Nhìn chung, cô gái và tôi đều là những nhà hoạt động xứng đáng. Do đó nhiều người bảo chúng tôi xứng đôi.

Tôi giới thiệu tên. “Em là Lê.” Cô nói. Ánh mắt tự tin nhưng mềm mại. Lê có nụ cười tỏa sáng và thông minh.

Chúng tôi yêu nhau. Nhanh chóng như độ phủ của rừng mưa nhiệt đới giảm đi trong mười năm qua. Tôi yêu Lê như yêu rừng. Còn Lê thì thích ôm lấy tôi từ phía sau. Hai tay Lê mân mê phía trước tôi như vuốt ve thân cây sồi có lớp vỏ trơn và mượt. Lê ôm tôi như đang yêu một loài cây cần bảo tồn.

“Tốc độ biến đổi khí hậu tăng nhanh. Số phận của hàng tỉ người đang bị đe dọa. Tất nhiên, cây và rừng là cốt lõi của vấn đề, là đáp án của bài toán. Tuy nhiên, việc tàn sát hàng loạt cây cối và phá rừng vẫn tiếp diễn. Lợi ích lâu dài của cây bị hy sinh. Thay vào đó, người ta chỉ thấy cái lợi ngắn hạn.”

Lê vẫn tiếp tục diễn thuyết ở một hội nghị nào đó. Tôi ngưỡng mộ quan sát em từ xa.

“Rừng vẫn chiếm ba mươi phần trăm diện tích đất. Nhưng rừng đang biến mất với một tốc độ báo động. Từ thập niên 1990, hơn bốn trăm triệu hecta rừng đã mãi mãi ra đi. Theo Liên Hiệp Quốc, phần rừng bị mất đi này chủ yếu ở Châu Phi và Nam Mỹ. Chắc chúng ta đều biết rừng rậm Amazon? Ý tôi muốn nói là…”

Thân người Lê càng lúc càng cong lên khi bài diễn văn đến cao trào. Như một thân cây bị nén lại chờ bùng nổ.

Lê nhìn tôi cười: “Em nói thế nào?” Tôi không trả lời mà cười rộng miệng và nhìn sâu vào em, như muốn nói: “Anh tự hào về em!”

Rừng của thế giới không mất đi nhanh và dữ dội như tốc độ chúng tôi yêu nhau. Lê thích vò tóc tôi. Có khi em xem tóc tôi như lùm cây. Có lẽ em nghĩ bàn tay em là nắng, và tôi cần bàn tay em để quang hợp.

“Rừng mưa nhiệt đới Amazon bị mất mười bảy phần trăm trong năm mươi năm qua. Tổ chức Bảo tồn Amazon báo cáo rằng tốc độ phá rừng tăng hai mươi mốt phần trăm trong năm 2020. Bằng diện tích đất nước Do Thái.” Lê tiếp tục nói ở một hội nghị khác.

“Em biết thần thoại Hy Lạp về Amazon chứ?” Tôi ôm Lê, đầu dựa lên vai em. Sau buổi tiệc chiêu đãi của tổ chức tài trợ, chúng tôi đã về phòng khách sạn.

Lê vùng ra. Đôi vai nhỏ nhắn của em nhìn lẻ loi trước khung cửa sổ. Bên ngoài là một thành phố lãng mạn nhất Châu Âu về đêm. Tấm lưng trần của Lê quay về phía tôi. Em im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ như đang ngắm cảnh rừng đêm.

“Những cô gái Amazon là những chiến binh.” Tôi tự trả lời. “Họ vừa dũng mãnh, vừa đẹp tuyệt vời.”

“Và quyến rũ nữa.” Tôi bổ sung.

“Như em phải không?” Lê bất ngờ quay lại cười. Em nhảy vào lòng tôi mạnh mẽ như một chiến binh, khiến tấm nệm lò xo nhấp nhõm.

-*-

Lê và tôi hay thảo luận nhiều giờ liền về những gì cần làm. Hoạt động môi trường, đặc biệt mảng chống phá rừng ngày càng gặp nhiều thách thức lớn. Những người hoạt động cần thay đổi liên tục. Chiến thuật và chiến lược cũng vậy.

Chỉ có Lê vẫn lôi cuốn như sự bí ẩn của giống người Amazon. Mỗi khi gặp khó khăn, em hôn tôi từ phía sau và kéo tôi ngã xuống rồi nằm lên trên. Em di chuyển nhanh như một nữ chiến binh bị truy đuổi. Dù sao, những trường ca vẫn chưa mất đi âm hưởng rừng xanh. Tôi chìm đắm vào khúc hát câm lặng đó, khi nó vang lên trong tâm trí tôi, khi cả tôi và em đang nghĩ về tình yêu của rừng, trong lúc làm tình. Lò xo của giường có lẽ không hát nổi khúc hát của cây. Nhưng vẻ đẹp của tuổi trẻ và những gì mà chúng tôi có thể làm cho rừng và cho mẹ thiên nhiên chính là khúc ca hoàn mỹ nhất.

Khi tình yêu của chúng tôi đang nóng hổi như trái đất nóng lên, thì Lê đang chuẩn bị cho một sự kiện bước ngoặt.

“Rừng Amazon cần một chiến lược chống phá rừng mới.” Lê nói trước ủy ban điều tra về môi trường của một tổ chức khu vực. “Từ đây chúng ta có thể áp dụng vào Sumatra, Borneo, và các vùng rừng khác.”

Tôi cũng đồng ý chúng ta cần một chiến lược mới. Lê nói: “Chúng tôi đã tìm ra một cách để kiểm soát việc phá rừng. Chi phí rất thấp.” Tôi nhìn Lê với cái vẻ dõng dạc và tự tin của một kẻ hội tụ đầy đủ tư chất lãnh đạo. Mái tóc của em mềm và ngon lành như lá non. Tôi nhìn tóc em như một con hươu cao cổ.

“Chỉ cần dùng những điện thoại cũ, không còn sử dụng. Chúng được gắn trên cành cao, khuất giữa những tán lá rậm. Điện thoại dùng pin năng lượng mặt trời. Ở độ cao đó, điện thoại dễ bắt được sóng, và ghi âm để phát hiện tiếng ồn của cưa máy.” Lê nói chậm rãi rồi dần nhanh hơn, như làn gió thổi luồn qua khu rừng. Ánh mắt em sáng rực như một chiến binh đang mai phục.

Ủy ban ra vẻ lắng nghe. Lê nói tiếp: “Chúng tôi ước lượng từ năm mươi đến chín mươi phần trăm những vụ đốn cây trong rừng nhiệt đới là phi pháp. Vì chủ yếu việc đốn cây diễn ra sâu trong rừng, nên rất khó phát hiện tiếng cưa máy. Nhưng với phương pháp của chúng tôi, điện thoại gắn trên cây sẽ bắt được tiếng cưa máy cách xa một cây số.”

“Tất nhiên chúng tôi sẽ dùng phần mềm trí tuệ nhân tạo để phân tích những ghi âm trực tuyến của hàng trăm điện thoại gắn khắp khu rừng. Khi nhận ra tiếng cưa máy, phần mềm sẽ báo động cho cơ quan chức năng gần nhất.” Lê kết lại phần trình bày.

Vị chủ tịch ủy ban rất hứng thú với ý tưởng. Anh ta hỏi Lê nhiều câu hỏi, và mời Lê đi ăn trưa với ủy ban để hỏi cặn kẽ hơn về chương trình hành động. Tôi cảm thấy tự hào. Lê là một nữ chiến binh thực thụ đã đi thẳng từ thần thoại ra đời thường, để cứu rừng già Amazon.

Tối hôm đó, tôi không ngủ và tiếp tục nghĩ về những cánh rừng. Không có rừng, thì làm gì có truyền thuyết, và thần thoại. Thế nên, Lê và tôi là những chiến binh cuối cùng chiến đấu để bảo tồn những câu chuyện. Tôi bỗng dưng nhớ Lê.

Lê đáng ra đã về phòng khách sạn từ sớm.

“Em đã thuyết phục được họ tài trợ cho chương trình điện thoại cũ. Nếu đêm qua anh đi theo, có lẽ sẽ hiểu rõ hơn.” Lê nói vào sáng hôm sau. Tư thế em vẫn thẳng và như luôn sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Ngay cả khi thời khắc đã chọn em để trở thành một ngôi sao, em vẫn luôn điềm tĩnh cứ như việc chiến đấu đã ăn rễ sâu vào bên trong, hoàn toàn tự nhiên như cây rừng từng thầm lặng phủ khắp mặt đất.

“Nhưng anh đâu có được mời.”

Sau đó, tôi lựa lời nói với Lê về bất cập mà tôi thấy được. “Em có thấy chương trình hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ tận tâm của cơ quan địa phương không? Nếu họ nhận tin báo khi có tiếng cưa máy, có chắc họ sẽ hành động chứ?”

“Chắc chắn.” Lê nói. “Chúng em đã từng làm ở đảo Borneo. Chính quyền ở đó khá tích cực phối hợp.”

Lê nhìn tôi hoan hỉ. Có lẽ em muốn chia vui với tôi khi có người đồng ý tài trợ. Chương trình chống phá rừng của em sẽ thay đổi nhiều thứ. Tôi tự hỏi Lê sẽ thay đổi như thế nào.

Nhưng điều tôi luôn chắc chắn, đó là em sinh ra để làm một nữ chiến binh. Và rừng cần em.

Lê hẹn gặp những người quen biết từ ủy ban nhiều hơn. Có thêm nhiều tổ chức muốn tài trợ. Cô phải di chuyển nhiều hơn cho những cuộc gặp.

Tôi vẫn theo đuổi những dự định riêng cho chương trình chống phá rừng. Nhưng Lê vẫn có một sức hút kỳ lạ, cho dù hơi ấm từ em đã nguội dần. Những cánh rừng vẫn ám ảnh tôi, nhưng có cảm giác chúng không còn nóng ngột ngạt kiểu nhiệt đới như khi tôi và Lê còn đang yêu nhau mãnh liệt.

“Em vừa nhận được thêm sự ủng hộ từ một tổ chức của Bộ Ngoại giao Mỹ.” Lê báo tin vui qua điện thoại. Tôi muốn khen em. Nhưng tôi chưa nghĩ ra được những câu từ mới để chúc mừng. Sự lặp lại sẽ khiến Lê nhận ra gì đó. Khoản im lặng chỉ vài giây qua điện thoại nhưng rộng lớn và khô khốc như khoảng đất trọc rừng sau khi bị bọn lâm tặc tàn phá.

“Anh vẫn theo đuổi chương trình riêng của anh?” Lê hỏi, giọng lạ đi. “Đúng vậy, em. Anh vẫn tin nó sẽ sớm cho quả ngọt.” Tôi nhớ Lê và sự ngọt ngào của em. Có lẽ rừng đã dồn hết những tinh túy vào con người đó.

“Không hiểu sao em tự dưng nhớ lúc anh ví von em như chiến binh Amazon.” Lê nói, khiến tôi bất ngờ. “Nó chẳng liên quan gì cả. Rừng Amazon là một thực tế. Còn Amazon của anh là thứ trong một câu chuyện hư cấu.” Tôi bất ngờ và im lặng. Từ đó tôi không nhắc đến chiến binh Amazon nữa.

“Đấu tranh thì phải có kết quả. Anh cần phải biến hư cấu thành thực tế.” Lê nói trước khi cúp máy, như cách một chiến binh phải thế.

-*-

Lần tiếp theo tôi và Lê đi chung chuyến bay, Lê tiếp tục nói rất dài về những dự định của em. Rừng vẫn truyền cho em nguồn năng lượng bất tận. Tôi hiểu ra chương trình dùng điện thoại cũ không phải là chương trình duy nhất của em.

Khi đến nơi, em chạy đôn chạy đáo để kịp những cuộc gặp gỡ. Còn gì tuyệt vời hơn khi rừng có nhiều cơ hội hơn. Lê giờ đây như một cái cây đã chạy được những dây rễ ngoằn nghèo tứ phương trong lòng đất. Từ hệ thống rễ đó, những dây nấm sẽ kết nối với rễ những cây khác. Dưỡng chất sẽ luân chuyển không gián đoạn. Rừng trở thành một pháo đài, một cỗ máy hoàn hảo. Lê cũng vậy.

Đáng lý ra tôi phải thấy Lê đẹp hơn. Có thể sự hoàn hảo làm tôi choáng ngợp.

“Em đã thuyết phục được ủy ban biến đổi khí hậu của Liên minh Châu Âu.” Tôi mừng cho em, nhưng không nói ra mà nhắn tin sau đó. Có thể em không đọc vì bận đi ăn trưa với thành viên của ủy ban như thông lệ.

Đêm đó Lê cũng không về khách sạn. Nhưng chính lúc đó tôi nhận ra em chưa hề nói là sẽ ở chung phòng khách sạn với tôi. Lê đã đẩy va li theo khi điều trần trước ủy ban, và cả những hoạt động suốt ngày hôm đó. Tôi thấy nhớ Lê như nhớ về cánh rừng nguyên sinh mà tôi luôn tưởng tượng.

“Em đã tìm ra giải pháp.” Lê gọi cho tôi sáng hôm sau, như chưa có gì xảy ra. “Cái cà vạt đêm qua anh mang đâu rồi?” Có ai đó hỏi Lê bên kia đầu dây. Tôi hỏi Lê giải pháp gì. Em tiếp tục nói qua điện thoại: “Quy trình mới giúp chương trình điện thoại cũ hiệu quả hơn. Khi bắt được tín hiệu từ phần mềm theo dõi cưa máy, cơ quan chức năng bắt buộc phải hành động. Những hiệp ước khu vực được ký trong tương lai sẽ khiến các chính phủ phải chủ động hơn.” Lê nói, từ tốn.

Em nói dài và giải thích cặn kẽ về giải pháp này, như đang biện hộ cho một thay đổi. Tôi thấy mình như một bồi thẩm đoàn. Lê càng nói, mọi thứ càng rõ ràng và hợp lý hơn. Nhưng càng nghe, tôi càng thấy mình không chỉ là bồi thẩm đoàn mà còn là bên bị hại.

Cứ như Lê đang biện hộ cho lỗi lầm của em với tôi. Mà em có lỗi gì đâu.

Tối hôm đó, tôi thấy Lê mặc bồ đầm dạ hội tuyệt đẹp, màu trắng. Em như một thiên thần. Mọi thứ đều có vẻ thuần khiết, như tình yêu của em với rừng. Có lẽ Lê vừa bước ra từ cánh rừng nguyên sinh mà tôi luôn ao ước. Lúc đó rừng có màu trắng chứ không phải màu xanh. Nhưng em không bước ra một mình.

Lê đang tay trong tay với một quý ông vận bộ vía đen lịch lãm. Ánh mắt của người này trẻ hơn vẻ bề ngoài trung niên luôn khiến người Tây phương trông già hơn tuổi thực.

Đó là vị chủ tịch ủy ban mà Lê vừa gặp hôm trước.   

Lê ra dấu chào tôi từ bàn của những vị thành viên ủy ban, sát sân khấu. Tôi nhớ lúc em còn đứng diễn thuyết trên một sân khấu tương tự như vậy, vào thời gian nào đó. Dáng đứng của em khiến người ta thấy nguồn sống tuôn chảy. Những cánh rừng như đang xao động hoan hô sau từng lời em nói.

Em vẫn vậy, không hề thay đổi. Có lẽ tôi mới chính là người đã thay đổi.

Lê đang phát biểu cám ơn sự ủng hộ của ủy ban. Chương trình của em nhận được số tiền khá lớn. Vị chủ tịch lên sân khấu chúc mừng Lê, ôm hôn em.

Rồi ông ta quỳ xuống nâng lên chiếc nhẫn trong tay. Cả khán phòng vỗ tay rúng động như khu rừng ồn ã đón nhận cơn mưa đầu mùa.

Vị chủ tịch hôn Lê rất sâu. Sau đó Lê và ông ta ôm nhau rất lâu.

“Nữ hoàng của rừng!” Ai đó hô lên, rồi cả khán phòng hô theo. Tôi cũng hoan hô, vì tôi luôn nghĩ em là nữ hoàng, nữ hoàng của người Amazon. Nhưng tôi chưa kịp nói ra.

-*-

Cuộc đấu tranh vẫn tiếp diễn. Rừng cần chúng tôi. Cả tôi và Lê vẫn tiếp tục theo đuổi đường lối hoạt động của mình. Trong nhiều năm sau đó, chúng tôi vẫn liên lạc và thảo luận với nhau.

“Hiện nay nhóm của em đang tập trung cải thiện khả năng hành pháp của những khu vực bị nạn phá rừng. Luật lệ đã có. Những hiệp ước chống phá rừng được quốc tế áp xuống. Nhưng vấn đề vẫn luôn là con người.” Lê nói với tôi qua điện thoại vào giờ khuya, khi đứa con nhỏ đã ngủ.

Tôi kể cho em về một hy vọng mới.

Số là chúng tôi cần hệ thống giám sát bằng điện thoại cũ của em. Hệ thống bảo tồn sinh thái mà tôi làm việc đang quản lý một diện tích rừng nguyên sinh lớn nhất thế giới, trên nhiều quốc gia.

“Hai ngàn hecta rừng, chủ yếu ở Châu Mỹ. Sắp tới là một ngàn hecta ở Indonesia và Malaysia. Dưới sự quản lý của hệ thống bảo tồn, rừng tự nhiên tránh được việc khai thác lậu.” Tôi nói trong khi em im lặng.

“Quan hệ của bọn anh có thể giúp ích được cho em ở Sumatra.” Tôi nói thêm về kinh nghiệm ảnh hưởng đến các cơ quan địa phương.

Vậy là chúng tôi hẹn gặp nhau ở một hội thảo bảo tồn rừng. Chúng tôi cần bàn kỹ hơn.

Em vẫn có thần thái thu hút và tư thế cơ thể chuẩn mực như luôn sẵn sàng cho mọi thử thách. Tôi nhìn em từ xa. Lần này Lê không phát biểu như mọi khi, vì em đã lui về làm những việc hậu trường từ khi sinh con. Em như chiến binh tạm xếp lại vũ khí. Em vui thú đời sống gia đình, như một cây cổ thụ đang chìm dần vào bóng râm của chính mình, âm thầm hé lộ những khoảng nắng để lớp trẻ mọc lên, phủ xanh những khoảng trống.

Lê đang ngồi đó, hạnh phúc trong vòng tay của người chồng, vị chủ tịch một ủy ban.

Sau bài phát biểu của tôi, hội trường tiếp tục thảo luận. Tôi chờ Lê ở gần nhà vệ sinh.

“Tự dưng em lại nhớ lúc anh ví von em như chiến binh Amazon.” Lê nói làm tôi bất ngờ, trước khi kết thúc cuộc điện thoại đêm hôm trước. Giữa đêm khuya, có lẽ rừng cần một tia sáng nào đó để phá vỡ sự im lìm tịch mịch đã đè nặng quá lâu?

Giờ đây, nhìn Lê sải bước với tấm lưng thon thả, tôi không nghĩ em là một chiến binh Amazon nữa. Em là một cô gái bình thường với tất cả sự trần tục và mềm mại mà tình yêu với rừng đã bảo tồn và giải thần thoại. Lần đầu tiên, tôi thấy em vẫn luôn cần ai đó giải cứu và bảo tồn.

Không để Lê kịp nói gì, tôi kéo Lê vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa. Lê thoáng ngạc nhiên như vẻ vô tư của rừng khi chưa có con người. Nhưng sau đó chúng tôi hôn nhau.

-*-

“Khả năng hành pháp của địa phương sẽ được cải thiện hầu như gấp đôi khi chúng ta có những người trung gian. Ở Ecuador và Brazil, em tìm được những người tình nguyện rất tốt. Họ tích cực ảnh hưởng đến cơ quan kiểm lâm và chính quyền địa phương.” Lê nói qua điện thoại.

“Tình hình ở Sumatra sẽ tiến triển nhanh thôi. Bọn anh đã triển khai những cuộc gặp gỡ.” Tôi nói, sau khi sắp xếp những bước đi trước đó.

Tôi và Lê gặp nhau nhiều hơn. Chúng tôi vẫn theo đuổi những dự định riêng, trong khi càng lúc càng hợp tác nhiều hơn trong mảng chống phá rừng.

“Cơ quan kiểm lâm ở Sumatra vừa tiếp đãi người tình nguyện của nhóm em tối qua.” Lê nói với giọng hân hoan vào sáng hôm sau. Tấm lưng trần của em như sáng hơn cả ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ căn phòng khách sạn. Tôi thích thấy em như vậy.

“Nhờ bên anh xúc tiến nên mới được vậy.” Lê nhìn tôi biết ơn. Em quấn lấy tôi. Hôm đó chúng tôi có một buổi sáng trống lịch. Cuộc đấu tranh cho rừng tiếp tục vào buổi chiều.

Tôi giới thiệu em với sếp của tôi. “Cô trẻ quá! Cháu thật sự bất ngờ.” Lê nói. Sếp của tôi là một quý bà, chủ tịch tập đoàn sở hữu hệ thống bảo tồn. Logo của tập đoàn là ba cây thông, cho thấy tôn chỉ bảo vệ rừng. Ngoài ra, logo có lẽ còn đại diện cho ba thế hệ gia đình đang nắm những vị trí trọng yếu. Con trai của sếp là giám đốc điều hành. Cháu của sếp là trưởng phòng truyền thông.

Sếp tôi bắt đầu nói:

“Ở Educador, chúng tôi đang thử nghiệm vận hành một loại hình mới. Đó là một khách sạn cao cấp giữa rừng, giành riêng cho một cộng đồng doanh nhân nhỏ có đăng ký thành viên mà chúng tôi chủ động xét duyệt rất kỹ. Mặc dù dễ gây ra hiểu lầm, mục đích chính của khách sạn là để bảo vệ khu vực đó, vốn là một vùng rừng thường xuyên bị lâm tặc phá hoại.” Sếp tôi nói, giọng chân thành nhưng cương nghị.

“Tất cả lợi nhuận sẽ phục vụ những chương trình bảo tồn cho khu vực, ví dụ như bảo vệ hệ sinh thái rừng, phòng thí nghiệm nghiên cứu, vân vân. Hệ thống của chúng tôi đang triển khai nhiều khách sạn như vậy ở các vùng rừng cần bảo vệ khác trên khắp các châu lục.”

Lê vui vẻ: “Thật tuyệt vời! Không thể tin được! Nhưng làm thế nào hệ thống của cô có thể mua được nhiều đất rừng như vậy?”

“Không hẳn là mua. Chúng tôi tận dụng mục đích tốt đẹp của mình để làm việc với chính quyền địa phương và các hiệp hội bảo tồn khu vực. Qua đó, các chủ đất cũng hợp tác hơn.” Sếp tôi nói thêm về cách làm việc với chính quyền. Lê lắng nghe chăm chú.

“Nhưng tất cả những thành quả của chúng tôi ở khu vực này, là nhờ công sức của vị phụ tá tháo vát, đẹp trai của tôi đây.” Sếp cười tươi và kéo mặt tôi lại gần, hôn lên má. Lê nhìn tôi ngưỡng mộ.

Buổi gặp gỡ đó diễn ra thuận lợi. Hệ thống giám sát âm thanh bằng điện thoại cũ của Lê được hệ thống khách sạn sinh thái đặt hàng. Đầu tiên Lê sẽ thử nghiệm chúng ở Ecuador. Sau đó, khi dự án khách sạn triển khai ở Sumatra, đương nhiên Lê mặc nhiên trở thành nhà thầu.

Cũng như sau khi Lê xin được tài trợ, chúng tôi kéo nhau đi ăn tối. Sếp tôi nhất quyết muốn chiêu đãi Lê.

“Tình yêu với rừng khiến chúng ta gặp nhau.” Sếp tôi nói, nhìn Lê rạng rỡ trong bộ áo váy. “Hai mươi năm trước, cô không nghĩ tập đoàn và hệ thống khách sạn bảo tồn rừng sẽ ở vị thế ngày hôm nay.”

“Thật đáng ngưỡng mộ khi thấy tình yêu và sự bền bĩ của cô.” Lê nói nhẹ nhàng, ánh mắt như lấp lánh trong bóng tối lãng mạn của nhà hàng khi thấy sếp âu yếm tôi. Chúng tôi nâng ly. Sếp dựa vào tôi như ngả đầu vào một thân cây mạnh mẽ, xanh mướt. Tôi nâng ly chúc mừng sự trẻ trung trường tồn của vị nữ lãnh đạo, lúc này đang mân mê túi áo ngực của tôi. Đương nhiên tôi nâng ly cả cho tương lai xán lạn của hệ thống bảo tồn nữa.  

“Rừng đã cho tôi sức mạnh này. Cháu không bao giờ được bỏ cuộc, Lê nhé.” Sếp nói, giọng hơi thổn thức vì đã ngà say. Lê thấy có một chút thích thú trong mắt bà ta khi nhìn dáng vẻ lẻ loi của cô gái trẻ, trong khi tôi đặt lên môi bà nụ hôn dài, rồi dìu bà đứng lên.

Đêm đó rừng cũng cho tôi sức mạnh, như những đêm khác.

Lê và tôi vẫn hợp tác trong khi theo đuổi mục đích bảo tồn của riêng mình.

-*-

“Nhờ ảnh hưởng của hệ thống bảo tồn, chúng em đã xác lập được quy trình với toàn bộ cơ quan công quyền địa phương ở Sumatra. Sắp tới đây sẽ là Borneo. Các vụ phá rừng đã giảm gần một phần năm trong ba tháng qua.” Lê nói, trước khi em rời giường.

“Ở những khu trước đây kiểm lâm không dám làm gì vì lâm tặc có súng, thì nay chính quyền đã lập nhiều chốt canh có cả quân đội đóng. Thần kỳ hơn, ở nam Sumatra họ còn lập ra một tòa án nhỏ chuyên xử phá rừng.” Lê vui vẻ nói, khiến bờ vai trần như sáng lên với khuôn mặt em.

Tôi ôm lấy em từ phía sau, khiến em khó khăn mới tròng vào được áo khoác. “Mọi việc đều thuận lợi. Anh muốn hẹn em ăn tối ngày mai để bàn về hướng đi mới.” Tôi nói khi vẫn đang mân mê mái tóc em.

“Tối nay không được sao? Tối mai em phải đi ăn với gia đình họ hàng chồng rồi.” Lê nói, cười tinh nghịch vì tôi làm em nhột ở lỗ tai.

“Em không nhớ tối nay là ngày gì à?”

“Thứ ba. ‘Đêm của sếp’. Ừ, em quên mất.”

“Lê à, anh nói luôn nhé. Hệ thống điện thoại cũ của em có thể lắng nghe cả tiếng thú rừng. Đội của anh đã phát hiện ra khả năng này khi quản lý vùng rừng quanh khách sạn ở Educador.” Tôi nói nhanh, khi biết rằng bữa ăn tối khó thành hiện thực.

“Anh đã cải thiện phần mềm phân tích âm?” Lê ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Ý anh muốn nói là hệ thống của em có thể theo dõi cả đời sống của các loài động vật. Mật độ di chuyển trong mùa sinh sản thay đổi thế nào? Mức độ tiếp cận nguồn nước ra sao? Vân vân… Điện thoại và phần mềm chỉ cần một số nâng cấp kỹ thuật. Hôm qua anh đã đề xuất khả năng hợp tác với một tổ chức bảo tồn động vật. Họ rất hứng thú.”

Lê nhìn tôi với sự ngưỡng mộ.

“Tổ chức này có sẵn nguồn tiền từ năm dự án đang chờ để hỗ trợ. Họ chỉ cần một bản đề xuất và một chương trình tốt. Rừng và muôn thú là những mảng ghép quan trọng nhất và cần được ưu tiên bảo vệ nhất của hệ sinh thái.” Tôi tiếp tục nói, trong khi Lê mang đôi giày và tìm giỏ xách.

“Mọi việc vẫn còn ở dạng ý tưởng. Em nhớ bảo mật chuyện này cho anh nhé.”

Lê nhìn tôi với cái nhìn ngọt ngào nhưng khác lạ. Có lẽ đó chính là cách tôi đã nhìn em từ đằng xa, khi em vẫn còn bận bịu với những buổi diễn thuyết và các phiên họp. Thậm chí có thể tôi trông giống như một nam chiến binh Amazon, nếu có khái niệm như thế trong thần thoại.

“Không tệ chút nào. Em vẫn nhớ khi chương trình đấu tranh của anh chưa đem lại kết quả gì.” Lê nói.

“Mọi việc thuận lợi hơn dự định. Chỉ trong tháng vừa qua, hơn một trăm chủ đất đã nhượng lại quyền sử dụng diện tích rất lớn cho khách sạn.” Nhưng tôi đang ôm Lê như một chủ đất không muốn từ bỏ.

“Anh thật tuyệt!” Lê cười rồi đặt một nụ hôn lên má tôi chào tạm biệt. Nhưng em vẫn đang mân mê túi áo tôi sau khi quay lại ôm tôi từ phía sau.

“Sếp của anh trẻ thật. Em rất thần tượng bà.”

-*-

Tôi ngồi với người đàn ông khá lâu. Ông ta không đến cạnh bên mà ngồi cách xa tôi. Đơn giản là vì chúng tôi tình cờ gặp nhau ở sảnh tòa nhà nơi một hội nghị môi trường đang diễn ra.

“Rừng luôn ám ảnh cô ta như thế. Nãy giờ tôi chỉ kể cho anh nghe về một phần mười những chương trình hành động mà cô ta đang triển khai. Đương nhiên không ai nhớ nổi số chương trình đã phải bỏ dở. Còn những ý tưởng chỉ manh nha chứ chưa biến thành gì cụ thể thì nhiều khủng khiếp hơn.”

Ông ta nói, từ tốn như một người không còn phải gấp gáp vì điều gì.

“Nhưng Lê là người như thế. Rừng là lẽ sống của cô.” Tôi nói như phát ra từ vô thức.

“Tôi hiểu. Tôi hiểu điều này hơn ai hết. Số phận rừng cũng chính là số phận của loài người. Nhưng cũng chính vì rừng mà nhiều người không thể chung sống được nữa. Trong đó có vợ chồng tôi.” Người đàn ông nói.

Tôi nhìn ông bất ngờ. Đó là vị chủ tịch ủy ban năm nào, chồng của Lê.

“Tháng trước chúng tôi đã quyết định ly dị.”

Tôi nhớ về Lê và lúc em nâng niu đứa con mới sinh. Cũng dễ hiểu và hợp lý thôi, khi cuộc sống gia đình làm gián đoạn công việc đấu tranh bảo vệ rừng của em.

Có gì đó thôi thúc tôi nói ra một lời an ủi nghe có vẻ chân thành nhất, nhưng đồng thời ẩn chứa một sự hả hê độc địa. Tôi nhớ khi tôi nhìn Lê từ xa, lúc em đang ở đỉnh cao, như một vì sao xa xăm trên sân khấu.

“Rất đáng tiếc khi nghe điều này, thưa ông.” Cuối cùng tôi cũng nói ra.

“Tôi nhớ anh khi còn là ngôi sao trẻ đại diện cho vùng X.”

“Thật à? Lúc đó tôi còn rất trẻ và không đáng chú ý.”

“Tôi nhớ chứ. Anh có cái vẻ háo hức như Lê lúc đó. Và có lẽ anh cũng theo đuổi giấc mơ bảo vệ rừng không khoan nhượng. Đó là tuổi trẻ. Tôi cũng từng trẻ. Nhưng giờ thì khác, tôi đã già và không còn đủ sức chịu đựng để đánh đổi.” Vị chủ tịch nói, như độc thoại.

“Một lần nữa, tôi thấy hối tiếc cho ông.” Tôi nói. “Nhưng tôi nghĩ việc phải đánh đổi diễn ra suốt cuộc đời. Vì thế tôi hay dùng nữ chiến binh Amazon để ví von. Chữ Amazon theo nghĩa nào đó chính là một sự đánh đổi. Amazon có nghĩa là chiến binh, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là không có vú. Vì nữ chiến binh Amazon phải cắt bỏ một bên ngực để có thể phóng lao và bắn cung, để làm một chiến binh. Người theo đuổi việc đấu tranh bảo tồn rừng cũng thế.”

Tôi ngừng lại nhìn ông ta rồi nói tiếp:

“Rừng cần những người sẵn sàng đánh đổi. Với chúng tôi, rừng như một khái niệm bao la và mờ mịt. Càng đi sâu càng bị lạc. Nhưng càng dấn thân vào công cuộc bảo tồn, chúng tôi càng thấy mình như một cái cây đang lớn, Thân cao lên, tán rộng ra. Hệ thống rễ và dây nấm ăn sâu, tỏa rộng trong lòng đất, kết nối cây với cây, rồi loài với loài. Cơ hội này dẫn đến cơ hội khác. Vì vậy, tôi không hề hối hận khi nghĩ đến những gì đã phải đánh đổi.”   

“Tôi hiểu anh. Vì Lê cũng y như vậy. Nhưng tôi rất yêu Lê.” Ông chủ tịch nói.

“Tôi cũng rất yêu vợ. Nhưng công cuộc bảo vệ rừng đòi hỏi di chuyển liên tục. May mắn là vợ tôi luôn thấu hiểu, trong nhiều năm qua. Các con tôi cũng vậy.”

“Anh rất có phước. Tôi không muốn phiền anh thêm, nhưng tôi biết anh vẫn hợp tác với Lê trong một số chương trình. Hy vọng với tư cách người cùng đấu tranh vì những điều cao đẹp, cô ta có thể nghe lời khuyên của anh.”

Tôi ngạc nhiên: “Về chuyện gì?”

“Số là gần đây Lê hợp tác với một chuyên gia công nghệ. Cô ta nói gần đây nhu cầu lắng nghe và kiểm soát thú rừng rất lớn, do đó cần cải tiến hệ thống điện thoại cũ và phần mềm. Khi hệ thống được nâng cấp, ta không chỉ nghe tiếng cưa máy của lâm tặc, mà còn phân biệt được tiếng súng của thợ săn, và định dạng được hàng trăm loài thú rừng. Phần mềm có thể phân tích khối dữ liệu ba tháng ghi âm chỉ trong ba phút. Tóm lại, công nghệ của Lê sẽ là số một về kiểm soát động vật trong khu bảo tồn. Sở dĩ được như vậy là nhờ tay chuyên gia này, vốn là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn ở Silicon Valley. Không ai qua được hắn trong mảng này. Vấn đề là, tuy hắn giỏi nhưng là một kẻ không ra gì, không thể tin tưởng được. Hắn đã lừa nhiều người.”

“Tại sao ông không khuyên can Lê?”

“Tôi có nói nhưng cô ta đâu chịu nghe. Dễ hiểu thôi, vì cô ta đã ngủ chung với hắn. Đã nhiều tháng trời chúng tôi không nói chuyện. Nhưng anh thì khác. Tôi biết chắc Lê sẽ lắng nghe anh. Tôi không muốn Lê bị tổn thương.”

Người đàn ông nhàu nhĩ dặn dò tôi thêm vài câu, rồi bỏ đi.

Đã đến giờ hẹn ăn tối với sếp, ‘Ngày của sếp’, nhưng tôi vẫn mãi mê suy nghĩ. Tôi chợt nhớ lúc Lê hay thích ôm tôi từ phía sau, rồi vò tóc tôi như vò một tán lá. Tay cô là nắng khiến tôi quang hợp. Dưỡng chất chạy từ tóc tôi xuống khắp cơ thể, trở thành năng lượng, rồi thoát ra khi tôi diễn thuyết và hành động. Màu xanh lan tỏa khắp thế giới như một khu rừng không bị ai quấy rầy. Lê vẫn đứng đó với tư thế thẳng đứng, hướng về nguồn sáng. Khi tất cả chỉ còn là một khu rừng nguyên sinh mà tôi hằng mơ tưởng, có lẽ sẽ không ai còn phải đánh đổi gì cho cuộc đấu tranh.

LKV

05-5-22

Published by LKV

Reader. Slacker.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: