Thành phố đang trải qua mùa hè đỏ nhất. Dãy nhà phố như bớt vuông dưới cái nóng. Nhựa đường cứ như sắp làm mồi cho bọn côn trùng hảo ngọt.
Minh quệt mồ hôi trán. Trên đầu anh, chỉ còn hàng cây vẫn xanh.
Giờ này, nếu có Linh ở đây, anh sẽ nói với cô về những gì đang bao phủ lên thành phố. Không khí có mùi. Và nắng vàng của những ngày quá khứ tươi đẹp đã không còn vàng nữa.
Thay vào đó, một thứ nặng nề đang ngồi vào chỗ của nắng và gió của thành phố vàng. Tất cả như bị đè lên, gù xuống. Trán Minh lại đổ mồ hôi.
Minh đã đứng đó khá lâu. Trước mắt anh, con đường vắng tanh của thành phố thời nhiễm độc trải dài như một người cố tình nằm bẹp dí giữa hai dãy nhà phố. Người đó có vẻ không muốn đùa. Anh ta nằm đó vì không thể tự gượng dậy được nữa.
Linh à, em nghĩ thành phố hôm nay sẽ đùa cợt với chúng ta như thế nào? Minh thầm nghĩ.
Hàng người đứng đó vào lúc em dắt anh chạy hết tốc lực bên dưới những bóng mát không rõ của hàng cây hay tòa nhà, chính họ đã lưu giữ em và anh bên trong album hình ảnh cộng đồng. Em và anh, Linh và Minh, như màu xanh và màu vàng của hai mặt chiếc lá. Linh yêu Minh, Minh hôn Linh, Linh linh tinh trong tay Minh mông lung. Mặc kệ những mặt người mà cả hai chúng ta không bao giờ nhớ được khi lướt qua. Vì Minh bận khoác vai Linh đi giữa con phố của những đám đông và những con người mà chúng ta có thể an tâm về quyền riêng tư. Đó là những con người làm nên thành phố. Thành phố không thể tự đứng đó một mình, bơ vơ, khi cơn gió thổi thốc qua những đường phố đẹp buồn nhưng trống vắng.
Thành phố vẫn còn đùa được, Linh à. Minh nghĩ, em sẽ gật đầu cười, nhưng không nhìn anh mà là cười về phía bầu trời, trong khi mắt em vẫn dõi theo số phận của thành phố.
Bên dưới mái ngói của tòa nhà kiến trúc cổ điển thực dân là những loài chim. Chúng càng được dịp tung hoành trên bãi đất trống khi cư dân thành phố để yên cho chúng làm ông chủ bên dưới mái ngói và bên trên quảng trường. Nhiều người còn gọi nơi đó là công xã. Nhưng loài chim có lông trắng quá nên thành phố không vội tước quyền ông chủ của chúng. Thành phố vẫn cần những giống loài để làm ấm khoảng không giờ đây như rộng lớn hơn giữa tòa nhà ngói đỏ thực dân và tòa kiến trúc mới nặng nề và lạnh lẽo phía góc đường bên kia. Tuy vậy, Minh vẫn nhớ Linh hay giảng giải về sự có ích của những thể loại kiến trúc to và lạnh đó. Tất cả đều đã trở thành lịch sử của thành phố. Như Linh đã thành lịch sử của Minh.
Cái nắng không gắt hơn nhưng càng lúc càng đi sâu vào da thịt Minh. Minh lại quệt mồ hôi.
Nếu Linh có ở đây, Minh sẽ năn nỉ Linh dắt tay anh đi qua cơn đau. Đó là một cơn đau không phải do bàn tay ai gây ra, cũng không phải do những lời bén nhọn của một loài thích rống lên giữa hoàng hôn. Linh từng trấn an Minh trước những viễn tượng tệ hơn gấp ngàn lần. Minh bỗng thấy lòng nhẹ hơn khi cơn gió bất chợt thổi hơi nóng tràn tới như muốn thiêu cháy những giấc mơ cuối cùng anh đang vác và quấn quanh người. Đó là bộ đồ chống nắng của Minh, mà Minh tự tay thiết kế lấy cảm hứng từ những cư dân của thành phố khi họ còn chạy đầy những con đường của thành phố mùa hạ.
Má Minh mát lạnh khi giọt mồ hôi chảy từ trán xuống cứ như dòng thác niết bàn giải cứu cho một thành phố bị khô hạn. Minh liếm lấy liếm để cho đã cơn khát. Linh có lẽ sẽ không phiền khi thấy anh như thế này.
Minh phải cứng rắn hơn. Linh nói, trong trí tưởng tượng của Minh. Tất cả chỉ là những thử thách mà thành phố hay bất cứ dòng kênh nào cũng cần phải trải qua. Minh phải vững vàng hơn. Linh nói thao thao bất tuyệt. Giọng Linh đều đều và xa xăm như tiếng một loài xe đang săn lùng loài nhiễm bệnh. Tất cả như đang biến thành những giống loài. Cả những cây cột điện nữa. Linh nói, em thề có người từng thấy chúng có chân. Vậy chúng ta sẽ gọi đó là loài cột điện nhé. Minh à, anh cần suy nghĩ tích cực hơn. Có lẽ anh cần thay đổi, và nếu cần thì biến hình. Hãy lấy cột điện làm gương. Minh cần biết mình là ai trong tương quan với thành phố. Linh vẫn tiếp tục nói.
Minh nhắm mắt, nhưng trái với suy đoán của anh, Minh không hề khóc. Thứ nước ướt trên má anh chỉ là mồ hôi thôi. Trái lại, chính Linh đang khóc và bi lụy. Linh đang thương cảm cho thành phố. Nhưng cả thành phố và Linh đều như ở quá xa. Minh đứng đó và tiếp tục nhìn về cuối con đường vắng. Hàng cây xanh nhẹ trên đầu anh. Phía xa kia, gió thổi luồn giữa hai dãy phố. Minh có cảm giác ai đang chạy ngược chiều con đường tiến về phía mình. Trong thoáng chốc, Minh có lại cảm giác chờ đợi, như khi chờ đợi Linh đến để dẫn anh chạy như điên về một hướng vô định nào đó. Nhưng vẫn chưa có ai xuất hiện từ cuối con đường vắng. Gió và nắng hiu hắt như đang cười nhạo Minh. Thành phố vẫn còn đùa được à?
LKV
07-07-21